Không thể để ba và bà cô già đó đi ăn cùng nhau được. Như vậy sẽ khiến mối quan hệ giữa họ càng thêm khắng khít. Nhưng nếu mình phản đối ra mặt quá nhiều cũng không ổn.
Tiểu Trạch ca ca từng nói, không thể cứ mãi cứng rắn làm theo ý bản thân, mà phải biết lấy nhu thắng cương.
Đó chính là một thái độ, một bản lĩnh trong ứng xử, càng là đại trí tuệ. Tiểu Trạch ca ca quả là thấu tình đạt lý.
Thoáng chốc, nhìn thấy hai người chuẩn bị đi khỏi, Manh Manh lao vào diễn xuất, cô bé ôm cái bụng nhỏ của mình, rồi lăn ra nền gạch, vẻ mặt đau đớn: "Ba ơi, ba ơi, Manh Manh Manh đau bụng quá đi, chắc là ăn phải mấy thứ không sạch sẽ rồi."
Lục Hàn hốt hoảng, đến xem cô bé, bế lên: "Con vẫn ổn chứ?"
"Con đau lắm!"
"Để ba gọi điện cho trợ lý, đưa con đến bệnh viện." Lại nhìn Mạc Tuệ: "Thật ngại quá, không thể đưa cô đi ăn được, hẹn khi khác vậy."
Áaaaaaaa! Cơ hội tốt như vậy lại bị nhóc con phá đám!
Trong lòng cô ta gào thét, ngoài mặt vẫn tỏ ra như không để tâm: "Không sao đâu, anh vẫn nên lo cho Manh Manh trước, con bé quan trọng hơn."
Lục Hàn gật đầu, nói thêm: "Lần sau cô không cần mang cơm đến, nhất là khi có Manh Manh ở đó, con bé trước giờ không ăn đồ ăn bên ngoài, mà hôm nay lại thấy, mới xảy ra cớ sự này."
Xem ra, Lục Hàn vẫn chưa thích mình, phải nên đẩy mạnh kế hoạch hơn nữa.
"Em hiểu rồi, lần sau em sẽ chú ý." Mạc Tuệ nói tiếp: "Nếu không còn gì nữa, em xin phép."
"Ừm."
Đợi đến khi cô ta rời đi, Lục Hàn để cô bé đứng xuống, kèm vài lời: "Người con không thích đã đi rồi, không phải giả vờ nữa."
Manh Manh ngây ngô hỏi: "Ba nhận ra rồi sao? Ay yo, xem ra tài năng diễn xuất của con đã kém đi một bậc, con phải nên tập luyện lại mới được."
Không che đậy ý cười, Lục Hàn xoa đầu con gái: "Là do quá hiểu con, còn nói về tài năng diễn xuất con là đỉnh nhất trong lòng ba."
"Thật ư?" Đôi mắt tràn đầy sự vui sướng, sau vài giây, liền ủ rũ: "Nhưng mà, ba thích cô ta thật sao?"
"Tất nhiên là không, chỉ là hợp cơ duyên mà thôi."
"Phù, làm con cứ tưởng." Dừng vài giây, nói tiếp: "Nhưng mà dù sao thì con cũng không thích cô ta,con chỉ thích một mình chị Hy Hy mà thôi."
Nét mặt anh có chút trầm ngâm.
Bên ngoài, Mạc Tuệ vốn dĩ chưa đi, cô ta nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai ba con.
Ý nghĩ trong đầu thoáng qua, con bé bị Mạc Hy tẩy não mất rồi!
Đoạn, đúng tám giờ, Mạc Hy đến công ty làm việc, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng. Cô lấy tay để lên trán: "Chết tiệt, hôm qua dầm mưa hại bản thân phát sốt rồi!"
Từ phía sau, Trình Thư cùng các đồng nghiệp nhỏ tuổi khác đi đến trước mặt cô. Ngay lập tức Trình Thư cất giọng nói châm biếm: "Chậc, Mạc Hy xem ra hôm nay cô có vẻ mệt mỏi nhỉ? Chắc là tối qua rất dụng sức nhỉ?"
Cô lạnh lùng lướt qua cô ta, khó chịu nói: "Không cần cô quan tâm."
Một đồng nghiệp khác không dấu được chuyện, hấp tấp nói: "Chị Hy Hy, chị vẫn chưa biết gì sao? Bây giờ chị nổi tiếng khắp các trang mạng rồi đấy!"
Nổi tiếng?
Mạc Hy khựng người, gượng mặt khó hiểu: "Ý cô là sao?"
Cô ta đưa điện thoại của mình cho cô. Xem xong, đầu óc cô càng não nề hơn.
Cái gì mà bắt cá hai tay!
Rồi còn cấm sừng!
Khó nghe hơn chính là việc nói cô lăng loàn!
Khốn kiếp, ai có thể viết ra được những lời khó nghe đến vậy chứ.
"Viết linh tinh cái quái gì vậy." Không thể kiềm chế được sự phẫn uất trong lòng mình, Mạc Hy nghiêm mặt nói.
Trình Thư trước giờ luôn không thích cô, cho nên tìm cách để khiêu khích cô, còn tự mãn nói: "Có phải viết linh tinh hay không trong lòng cô là người rõ nhất."_ Vẻ mặt càng lấn tới: "Lại phải nói, mọi việc ở toà soạn giao phó đều làm vô cùng tốt và thuận lợi, hóa ra là có người dựa hơi để được thăng tiến."
"Câm miệng, cô biết cái gì nói, tất cả thành tựu của ngày hôm nay là dựa vào tài năng của tôi mà có."
Cô càng chứng tỏ bản thân bản lĩnh như thế nào, thì bọn họ lại xem đó là truyện cười. Vốn không hề để tâm.
"Tài năng của cô chính là ỷ lại vào các tổng tài lắm tiền đó sao?"
Từ phía sau, lần nữa lại phát ra giọng nói quen thuộc đến ê chề kia. Cơ thể của cô bắt đầu chuyển biến. Nặng nề và mệt mỏi.
"Mạc Tuệ, cô đến toà soạn của tôi để gây rối à?"
"Ể, đó không phải là Mạc Tuệ, diễn viên mới nổi gần đây đó sao?"
"Cô bắt tin chậm quá đó, còn nhớ mấy ngày trước, chị Hy Hy còn đăng tin xấu về cô ta."
"Lần này mà nói, địch thủ tìm đến tận cửa."
"Nhỏ tiếng chút đi, chở xem kịch hay bắt đầu."
Những tiếng xì xào to nhỏ vang lên, có vẻ như đề tài giữa hai người khiến bọn họ thích thú.
Mạc Tuệ bước đến gần cô, vênh váo nói: "Tôi nghĩ chắc là sáng giờ mọi người đều nhìn thấy tin tức của Mạc Hy hết rồi nhỉ? Nhưng tôi biết rõ, mọi người đang tò mò về việc đêm qua cô ta đã làm gì."
"Cô tốt nhất nên im lặng và đi khỏi đây, đừng biến toà soạn tôi làm trở thành rạp chiếu phim của cô nữa." Hơi thở ngày một nóng ran, gương mặt đỏ dần lên. Nhưng Mạc Hy vẫn gồng mình mạnh mẽ, để cố ngăn cản Mạc Tuệ tiếp tục bịa chuyện.
"Cô đang sợ tôi sẽ nói ra chuyện xấu hổ mà cô làm đêm qua sao?"
"Tôi không làm, tôi không sợ, nhưng chuyện của tôi khi qua miệng cô rồi, từ tốt cũng biến thành xấu."
Mạc Tuệ nhếch mép: "Ồ! Chuyện tốt mà cô làm chính là việc bản thân đang là bạn gái của Mộ Khải Uy, vậy mà tối đến lại trèo lên xe của Lục Hàn, thật ghê tởm."
"Chính cô đã đăng?" Tay cô siết chặt cánh tay Mạc Tuệ, lời nói lạnh lùng.
Không đợi lâu, Mạc Tuệ hất mạnh tay cô, biểu cảm phẫn nộ: "Tôi đăng thì sao, mà không đăng thì sao? Căn bản, Hàn thiếu chán ghét loại phụ nữ như cô, muốn cóc ghẻ biến thành thiên nga sao? Cô cũng tự mãn quá rồi."
"Thật không ngờ chị Hy Hy mãn đem thân mình dâng hiến cho Lục thiếu, nhưng lại bị từ chối."
"Lục thiếu không để vào mắt."
"Cô nói có thật không Mạc Tuệ?" Trình Thư hỏi.
Nhanh chóng, Mạc Tuệ hất tóc vênh mặt: "Tất cả những chuyện tôi nói đều là thật, tôi và Lục thiếu có quan hệ như thế nào chắc các người cũng đã rõ, chẳng những vậy, chuyện nhà của anh ấy tôi đều biết tất."
"Ôi chao! Chuyện này thật không thể tin nổi."
"Đàn bà vô liêm sỉ."
"Cô ta là người trơ trẽn vậy sao?"
Tiếng ồn ào bàn tán về cô ngày một nhiều, Mạc Hy dường như đang sợ hãi, cô không phải là người như vậy mà, cô ta đặt điều nói xấu cô.
Đầu óc của cô ngày một choáng váng.
Chưa dừng lại ở đó, Mạc Tuệ cầm trên tay một xấp tiền lớn, ném thẳng vào cô, khinh nhờn nói: "Đây là tiền Lục gia nhờ tôi đưa cho cô, họ bảo cô hãy tránh xa hai người con trai của họ, càng xa càng tốt."
Mạc Hy mơ hồ nhìn, gần như đứng không vững: "Không thể nào…"
Đầu của mình đau quá! Cơ thể nặng trĩu như có tảng đá lớn đè bẹp, đôi mắt mờ ảo dần, cơ thể dần ngã ra phía sau.
Chợt!
Lục Hàn xuất hiện kịp lúc, nhanh tay đỡ lấy cô, mắt sắc bén liếc nhẹ: "Chuyện Lục gia tôi nhờ cô làm tại sao tôi lại không biết vậy?"
Thanh âm lạnh lẽo đến đáng sợ. Mạc Tuệ cảm nhận sự sợ hãi đang dần tăng lên: "Hàn, sao anh lại ở đây?"
Không đáp, trước toàn bộ những đôi mắt kia, Lục Hàn bế cô lên xe của mình. Lúc nãy khi thấy tin tức trên mạng, anh lập tức đến đây để hỏi rõ, vậy mà xui xẻo vác phải phiền phức vào người.
-----còn---