Ước chừng mười phút sau, Lục Hàn đưa cô về đến nhà.
"Cảm ơn anh." Mạc Hy xuống xe thật nhanh, không quên cảm ơn một tiếng.
Bên ngoài thì mưa vẫn còn rất to, thế mà Lục Hàn vẫn vẻ mặt làm ngơ nhìn cô đội tay lên đầu che chắn, chạy vào nhà.
Trên nhà, tiểu Trạch cầm chặt điện thoại, áp vào tai, nói: "Anh nhìn thấy mẹ anh đã về rồi, nhưng mà anh thấy có vẻ ba của em không ga lăng chút nào cả."
"Sao vậy anh?" Đầu dây bên kia đáp lại bằng một giọng nói trẻ con, chỉ có thể là Manh Manh.
Vẻ mặt nheo nhóc, đáp: "Ba của em để mẹ của anh ướt sũng cả người chạy vào nhà, không có nổi một cái che dù."
"Cái gì?"
"Anh thấy có vẻ như ba em đã có người phụ nữ khác rồi." Tiểu Trạch nghe tiếng mở cửa, vội nói: "Anh tắt máy đây, mẹ vào nhà rồi."
Không đợi Manh Manh đáp lại, tiểu Trạch nhanh chóng ngắt máy.
Chết tiệt! Người đàn ông vô tâm, lại để mẹ dầm mưa như thế!
Ở bên này, hai má của cô bé phồng ra, biểu hiện của sự dỗi hờn, lẩm bẩm: "Ba cũng kỳ lạ thật, chị Hy Hy xinh đẹp kiều diễm như thế, vậy mà một chút rung cảm từ ba cũng không có, hay là như anh tiểu Trạch nói,ba có người phụ nữ khác,nếu đúng như thế, chỉ có thể là người đàn đó."
Ánh mắt của Manh Manh đầy chán ghét, không được để ba có tình cảm với cô ta. Mình chỉ muốn ba và chị Hy Hy đến với nhau mà thôi.
-------
Một đêm trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu, theo như tìm hiểu, hình như hôm nay ba sẽ đến công ty Hàn Hoa. Nơi bà cô già đó đang làm việc. Mình nhất định phải cùng ba đến đó.
Khi nhìn thấy Lục Hàn thay đồ xong, vest đen sắc sảo, làm tôn lên dáng vẻ nghiêm lãnh của anh.
"Hôm nay Manh Manh ở nhà, chị hãy chăm con bé cẩn thận." Trước khi đi, Lục Hàn không quên căn dặn bảo mẫu.
"Vâng thiếu gia cứ an tâm ạ."
Chuẩn bị đi thì Manh Manh đứng ra, ngẩng đầu nói: "Ba ơi, hôm nay con muốn đến Hàn Hoa cùng ba."
"Không được." Lục Hàn xoa đầu con gái: "Ba đến đó xử lý chút việc, sẽ bận rộn lắm, con đi cùng ba đến đó rất buồn chán, vả lại không ai trông chừng, ba cũng không an tâm cho lắm!"
"Con đâu phải còn nhỏ, ba cho con đi theo đi, con hứa sẽ thật ngoan ở phòng làm việc, không đi lung tung đâu mà." Cô bé vốn đoán trước được ba sẽ không cho đi, chỉ còn cách nài nỉ mà thôi. Nếu như ba nhất quyết không cho, mới dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng đó là 'Khóc lóc ăn vạ'. Chiêu đó lúc nào cũng khiến Lục Hàn lắc đầu bất lực.
Nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, Lục Hàn không thể không đồng ý: "Được rồi, ba sẽ cho con đi cùng, con cũng nên nhớ rõ những lời con nói."
"Tất nhiên." Manh Manh bụm tay cười thầm. Chạy lon ton đi ra xe chờ đi đến Hàn Hoa.
Ước chừng khoảng hai mươi phút, hai ba con đã đến nơi. Vốn thông báo từ trước, nên nhân viên đã ra đón anh đầy kính nể. Lục Hàn đưa Manh Manh vào phòng làm việc, rồi bản thân cùng trợ lý sang phòng họp, xử lý công việc.
Là vì biết anh hôm nay đến đây, Mạc Tuệ đã nhân cơ hội làm điểm tâm cho anh, vì vậy cô ta mới đến muộn,không kịp đón anh. Vậy là một mình đi đến phòng làm việc, định ngồi ở đó chờ anh. Nhưng khi mở cửa, lại nhìn thấy Manh Manh, vẻ mặt của Mạc Tuệ có chút cau có.
"Xin chào." Manh Manh nhẹ nhàng đặt quyển sách đang đọc xuống, vẫy tay chào cô ta, thanh âm có chút giễu cợt: "Tìm ba của cháu sao?"
Oắt con!
Mặc dù trong tận đáy lòng, Mạc Tuệ không hề thích Manh Manh, nhưng vì việc lớn, phải nhẫn nhịn, mỉm cười gượng ép: "À, đúng rồi, biết ba con hôm nay đến đây, nên dì sẵn tay nấu vài món cho ba con lát nữa ăn."
"À ừm, cháu có thể xem những món ăn đó được không?"
"Tất nhiên rồi." Mạc Tuệ vẫn chưa đoán ra, cô bé muốn làm gì. Vẫn chấp nhận, đặt những cái hộp đựng cơm và thức ăn lên bàn. Manh Manh nhanh tay mở ra xem: "Ú oà, nhìn cũng đẹp mắt thế nhỉ?"
Còn trang trí cả hình trái tim. Ặc! Bà cô này cũng biết lãng mạn phếch đấy, tiếc là không có cơ hội đó đâu.
"Con quá lời rồi, dì chỉ thuận tay trang trí một chút thôi."
"À, dì có phiền không, có thể lấy giúp cháu một cuốn sách khác để cháu đọc được không?" Đôi mắt tròn xoe chớp chớp.
Phiền phức thật!
Lại nhìn lên bàn: "Không phải cháu đang đọc quyển trên bàn đó sao?"
"Cái này hả?" Manh Manh cằm giơ lên: "Cháu đọc hết rồi."
What? Quyển sách dày cộm như vậy mà đã đọc xong trong phút chốc, lừa người thật!
Dù biết cô bé đang lừa mình, nhưng mà cô ta biết rõ, muốn có được Lục Hàn phải qua ải của oắt con này, cho nên bằng mọi giá cũng nên chiều chuộng nó một chút. Mạc Tuệ gật đầu: "Vậy để dì đi lấy cho cháu quyển khác."
"Cảm ơn dì."
Đợi cô ta đi khỏi, Manh Manh vỗ ngực, miệng nhỏ bộc lộ sự kinh tởm, gọi bà cô đó bằng dì đó là điều mà cô bé ép buộc bản thân rất nhiều.
Tự xin lỗi bản thân vậy! A Men
Quay lại mục đích chính, Manh Manh thật nhanh miệng ăn hết các món trên bàn.
Mạc Tuệ cầm đi lấy quyển sách mới, cầm trên tay, đôi môi đỏ chói càm ràm: "Nhóc con đó lắm chuyện thật! Rất biết cách hành hạ người khác."
Chợt, nhìn thấy Lục Hàn đang vào phòng, cô ta hớt hải chạy đến, khẽ gọi: "Lục thiếu."
Không nhanh, không chậm, đôi chân anh khựng lại, nghiêng đầu: "Có chuyện gì?"
"À, biết hôm nay anh đến đây, nên em có chuẩn bị một chút điểm tâm cho anh."
Lục Hàn chăm chú nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nghi vấn: "Điểm tâm? Ngoài việc cô đang cầm quyển sách kia, tôi không thấy cô mang theo bất kỳ thứ gì?"
Mạc Tuệ giải thích: "Cái này là con bé nhờ em lấy giúp, còn điểm tâm em để bên trong."
"Manh Manh nhờ cô lấy sách sao?"
Anh nhớ trước giờ con gái anh rất lười đọc sách mà nhỉ? Ngay sau đó, anh mỉm cười hiểu ra. Con gái lại thích trêu đùa người khác.
"Đúng rồi."
Lục Hàn mở cửa: "Cùng vào đi."
Mạc Tuệ e thẹn gật đầu, đi theo sau.
Manh Manh ăn uống no nê, nằm sải ra trên ghế tựa, trông giống như những chú lợn con ăn rồi ngủ vậy. Mà đáng yêu vô cùng.
"Khụ, khụ…" Lục Hàn che đậy sự buồn cười trong lòng, giả vờ ho vài tiếng, thông báo sự xuất hiện của bản thân.
Manh Manh giật mình: "Ba, ba vào khi nào vậy?"
"Ba mới vào thôi."
Mạc Tuệ tiến lên, đặt sách lên bàn: "Sách của ch…" Chữ 'cháu' không kịp phát ra tròn trĩnh, bởi vì cô ta nhìn thấy toàn bộ thức ăn đều bị ăn cô bé ăn sạch cả rồi.
Chết tiệt! Nó dám ăn điểm tâm mình chuẩn bị ư?
Manh Manh đưa mắt nhìn cô ta, cười cười: "Xin lỗi dì nha, cháu không thể cưỡng lại được đồ ăn phô bày ra trước mắt, cho nên ăn hết cả rồi."_ Cằm lấy quyển sách mới vừa đem vào: "À còn cái này, cảm ơn đã lấy giúp cháu."
Mạc Tuệ nuốt lấy cơn tức vào trong, nở một nụ cười bất mãn: "Cháu không phải cảm ơn đâu, còn về phần điểm tâm." Cô ta khó xử nhìn sang anh: "Hay là ngày mai em làm lại rồi đem đến công ty cho anh."
"Không cần đâu, vả lại, tôi đã cấm cô đến đó mà, cảm ơn thành ý của cô, nếu như Manh Manh đã ăn hết rồi, vậy để xin lỗi việc đó, tôi mời cô ăn một bữa cơm."
"Thật sao?" Mạc Tuệ kinh ngạc: "Được anh mời cơm đó là niềm vinh dự của em."
----- còn----