Lục Hàn tựa lưng vào ban công sân thượng, vẻ mặt trầm tư: "Cô nói đúng, ba mẹ tôi vốn chưa biết chuyện này, không phải tôi sợ không nói cho họ biết chỉ là tôi chờ thời điểm thích hợp tôi sẽ nói...còn về phía những người bắt tay làm ăn với tôi, tôi tự biết xử lý ổn thỏa để không còn bất kỳ cản trợ nào cho cô ấy, tuyệt đối không để cô ấy suy tâm vào những việc này."
Vậy mà khi nghe anh nói xong Niệm Tu Trúc lại kích động đến đỏ mặt, quát tháo: "Rõ ràng anh biết những người đó đều có máu mặt như thế nào, họ không phải kẻ ngu ngốc để anh có thể qua mặt được, cái họ quan tâm chính là việc vợ của anh phải là một hậu phương vững chắc và quyền lực ngang ngửa anh, và người hợp nhất với anh vẫn là em, còn cô ta chỉ đơn thuần là một phóng vấn thấp kém, không có địa vị trong cái xã hội này, cô ta sẽ trở thành mối nguy cơ lớn nhất kéo anh từ đỉnh cao của sự nghiệp xuống tận cùng của thất bại."
Bỏ qua những lời phán xét của Niệm, Lục Hàn vẫn chọn nghe theo lí trí lẫn con của mình, anh nhìn Niệm Tu Trúc nói rõ ràng một thể: "Cô nhớ kỹ một điều rằng tôi cần vợ để yêu thương chiều chuộng chứ không phải để cô ấy làm vệ sĩ bảo vệ tôi."
"Vậy em thì sao? Em cũng là một lựa chọn thích hợp cho anh mà." Niệm Tu Trúc gạt bỏ đi nỗi kích động nhất thời, thái độ lập tức thay đổi chuyển sang tinh tế quyến rũ.
"..." Đôi mắt sắc lạnh của anh vẫn dán chằm vào Niệm Tu Trúc, vẫn kiên nhẫn đợi xem cô ta nói gì tiếp theo.
Rất nhanh Niệm Tu Trúc không nhịn được kể lể về cô: "Anh đừng mê muội cô ta nữa có được không? Cô ta chỉ giả vờ ngây ngô mà thôi, thực chất cô ta chính là một con hồ ly nhầm để quyến rũ lợi dụng anh mà thôi."
Nghe xong, khóe miệng của anh không chủ mà nhếch lên: "Chỉ có cô nghĩ cô ấy ngây thơ mà thôi...chẳng qua hôm nay có hẹn đi gặp mặt mọi người nên mới tỏ ra dịu hiền như vậy, chứ thường ngày cô ấy ranh ma lắm!"
Đôi chân của Niệm Tu Trúc bất giác lùi lại vài bước, vẻ mặt thể hiện sự kinh động bất lực: "Em không ngờ anh đã không còn là Lục Hàn quyết đoán, nhạy bén của ngày trước nữa rồi."
Thấy tình hình có vẻ đi xa chiều hướng, Lục Hàn phớt lờ: "Hôm nay nói dừng lại ở đây đi, cô không cần quan tâm quá nhiều đâu, vợ của tôi tự khắc tôi biết bảo vệ, sẽ không để bất kỳ kẻ nào có ý đồ bất chính với cô ấy. Tôi cũng mong lần sau cô sẽ không nhắc đến chuyện vừa rồi."
Bàn tay thon dài đặt lên khóa cửa, vặn một cái mở cửa ra, đôi chân khựng lại, vẫn còn một điều mà anh chưa nói cho nên anh phải nói: "Tôi nghĩ cô nên tìm cho mình một người đàn ông thích hợp hơn, tôi sẽ không bao giờ yêu cô đâu."
Dứt lời Lục Hàn rời đi, cùng thời điểm đó nước mắt bùi ngùi rơi xuống, cảm giác tuyệt vọng vô cùng. Vậy mà Lục Hàn lại lạnh lùng từ chối tình cảm của mình chỉ vì Mạc Hy.
Thoạt sau, Tứ Bách Lạc lại đặt chân lên sân thượng, thu vào tầm mắt là một bóng lưng cô đơn thấy rõ, hắn có chút xót xa lên tiếng: "Tu Trúc, em làm gì ở đây vậy? A Hàn đã xuống dưới từ rất lâu rồi."
Niệm Tu Trúc đứng im bất động không muốn lên tiếng. Thấy vậy Tứ Bách Lạc bước đến gần hơn, tiện thể cầm tay của cô ta lên, hai mắt mở to: "Tu Trúc sao tay em lại lạnh quá vậy? Mau cùng anh vào trong đi nếu không một lát sẽ bị cảm đó."
Lúc này mới ẩn hiện trên vẻ mặt kia là một nỗi khó chịu: "Có phải các người hôm nay rất hả lòng hả dạ không? Xem kịch có vui không?"
"Em nói gì vậy...không phải đâu...Tu Trúc bọn anh…" Tứ Bách Lạc bị nắm đuôi, lính qua lính quýnh giải thích. Nhưng càng nói càng đi theo một chiều hướng xấu.
Niệm Tu Trúc xoay người lạnh lùng gạt bỏ đôi tay của Tứ Bách Lạc ra, ngữ khí thốt lên hết sức miễn cưỡng: "Anh đừng giải thích thêm nữa, tôi không muốn nghe đâu, tôi biết rõ các anh đang nghĩ gì đó."
Rồi chợt nhiên lại mỉm cười tươi như hoa: "Cũng không sao, tôi không quan tâm là mấy đâu."
"Tu Trúc…" Nhìn thấy nụ cười của Niệm Tu Trúc, Tứ Bách Lạc gần như bị mê hoặc không biết nói thêm gì. Đợi đến khi hắn bừng tỉnh lại thực tại thì Niệm Tu Trúc đã đi mất.
Ba chân bốn cẳng đuổi theo, miệng kêu gào: "Tu Trúc khoan đi đã…"
"Tôi còn có việc, hẹn gặp lại sau." Niệm Tu Trúc không nhìn, lạnh nhạt đi vào thang máy. Tuyệt nhiên chỉ nhìn Tứ Bách Lạc một cái rồi cánh cửa thang máy đóng sầm lại.
Tứ Bách Lạc khựng chân lại, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa thang máy kia, tức giận về bản thân mình rất nhiều. Hắn cảm thấy mình không khác gì một đứa con nít cả, thấy người mình yêu buồn cũng không biết thế nào là an ủi. Hắn vô dụng thật!!
Thậm chí kế hoạch mà hắn bày ra trước đó hoàn toàn thất bại rồi. Tu Trúc vốn không bị đả kích, cô ấy vẫn tỏ ra rất bình thản vô tư. Hắn nên làm gì tiếp theo đây?
---còn--