Một mặt sửng sốt, toàn thân run rẩy: "Cô nói cái gì?"
Thái độ đó chính là không tin cô, mặc nhiên đó là sự thật!
*Cạch…
Quả bida cuối cùng lọt vào lỗ, một nụ cười tươi của cô hiện rõ trên khuôn mặt: "Niệm tiểu thư, tôi thắng rồi."
Nãy giờ vẫn luôn nói chuyện với cô vì vậy cũng không mấy để tâm đến cô chơi như thế nào, vậy mà cô đã thắng rồi, Niệm Tu Trúc tất nhiên không chịu thua đưa ra chủ ý: "Khá khen cho cô Bạch, cô chơi hay đấy, không mấy cô cũng tôi chơi một ván nữa đi."
"Được."
Ở bên này, hình ảnh bốn người đàn ông cùng nhau chơi bài, Lục Hàn chỉ xòe bài bằng một tay, tay kia chổi cằm đầy suy nghĩ rồi quyết định đánh ra: "Đôi năm."
"Lại đấu với nhau nữa à." Chỉ nghe thấy tiếng nói đồng thanh của ba người còn lại vang lên. Chơi bài thì bên này mặc nhiên ánh mắt lại để ở chỗ của hai cô gái đang chơi bida.
Tứ Bách Lạc bày ra một thái độ kinh hãi lo lắng cho Niệm Tu Trúc: "Mình thấy vẻ mặt của Tu Túc rất kém, xem ra Hy Hy đang chiếm ưu thế rồi."
Thấy vậy Trình Sầm Ân cũng trỏ miệng xen vào: "Kể cả chơi cũng thua Hy Hy rồi, xem ra Tu Trúc đã bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc rồi."
"Đúng đó thật thảm." Đàm Khúc Khê nhăn nhó gương mặt cảm thán thay cho Niệm Tu Trúc.
Kỳ thực ban đầu ai cũng nghĩ rằng Niệm Tu Trúc sẽ trở thành người thắng trong cuộc chiến đầy căng go này. Vậy mà mọi thứ đều ngược lại khi Hy Hy trở thành người dẫn thế.
Thấy vậy Lục Hàn thở dài một cái tỏ rõ sự cáu gắt lên: "Rốt cuộc thì các cậu có muốn chơi bài nữa không? Mình sắp thắng rồi đó."
Giọng nói của Lục Hàn quả nhiên có uy lực, đã khiến ba người tập trung lại, Đàm Khúc Khê có chút đắc thắng nói: "Cậu cứ chờ đã mình sắp ăn cậu rồi."
"Hừ lại lắm lời rồi." Lục Hàn nhếch môi đầy khinh nhờn Đàm Khúc Khê. Rõ ràng hắn không thể nào thắng anh được.
Tứ Bách Lạc cũng như vậy, tiếng nói vang lên vô cùng dữ dội: "A Hàn à cậu đừng đắc chí lên như vậy, theo như mình thấy ván bài này cậu không có cửa thắng được mình đâu, nếu như cậu thật sự thắng thì mình…"
Còn chưa kịp nói hết câu thì Lục Hàn vung tay trải bốn lá bài: "Tứ quý ba."
Điều đó đã làm cho ba người Tứ Bách Lạc nín lặng, sáu con mắt nhìn chằm chằm vào những lá bài của mình. Không thể nào lại như vậy, lại thua nữa sao?
Đó chính là ý nghĩ của ba người bọn họ, kỳ thực chưa bao giờ họ có thể thắng nỗi anh dù chỉ một lần.
Sau một hồi thì Lục Hàn đã thắng hết tiền của bọn họ. Ba vẻ mặt đều vô cùng khó coi: "Thua nữa rồi!!! Số của chúng ta xúi quẩy thật!"
Tứ Bách Lạc đưa đôi tay bưng mặt mình khóc than: "Từ lúc nãy đến giờ hình như tụi mình chưa thắng ván nào thì phải."
"A Hàn cậu đỉnh của đỉnh quá đi, cậu có biết mình đã rèn luyện kĩ năng chơi như thần bài không? Vậy mà rốt cuộc vẫn bại dưới tay của cậu."
*Cạch…cạch…
Mới đó mà Mạc Hy lại thắng nữa rồi, cô đặt cây gậy đánh bida xuống dựng vào tường, hớn hở nói: "Hình như hôm nay tôi rất may mắn thì phải...cơ mà chán quá nãy giờ tôi đã thắng rất nhiều rồi không muốn chơi nữa."
Niệm Tu Trúc một mặt cả kinh, trầm trồ trước tài năng chơi bida của Mạc Hy, vậy mà cô ta lại thắng mình thật lơ là mà, cô ta tuyệt đối không hề đơn giản. Niệm Tu Trúc vẫn đứng đó mãi mê suy nghĩ thì Mạc Hy đã đi lại chỗ của anh từ lâu, đặt mông lên cạnh ghế, tay thì chủ động để lên vai của anh trầm trồ khen ngợi: "Wow, anh thắng được nhiều tiền vậy sao?"
Lục Hàn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt của anh hiện lên sự dịu dàng pha lẫn một chút ngọt ngào: "Chơi xong rồi hả?"
"Vâng." Mạc Hy tuột xuống ngồi bên cạnh anh. Cô vốn rất nhạy cảm cho nên những hành động của anh đều khiến cô đỏ mặt.
Đàm Khúc Khê đột nhiên khóc lóc nỉ non, tay gõ lên bàn liên tục, thầm than vãn: "A Hàn không phải đó chứ, cậu đã ăn hết tiền của bọn mình rồi vậy mà còn phát cơm chó miễn phí nữa, cậu có biết thế nào đã đau thấu tâm can không hả?"
Tưởng chừng sẽ nhận được sự cảm thương từ Lục Hàn, chỉ tiếc cái họ nhận được chính là bộ mặt lạnh nhạt từ anh: "Các cậu không muốn nhìn thì có thể nhắm mắt lại mà, không thì móc mắt bỏ đi cũng được."
Mạc Hy bên cạnh biểu môi cau có: "Anh độc ác quá đi mất."
Nhận được cái xoa đầu từ anh: "Miễn là không độc ác với em là được rồi."
Đúng lúc đó, tiếng lạch cạch của đôi guốc cao gót vang lên bên tai, sau đó thì khựng lại bén ghế của Lục Hàn,Niệm Tu Trúc khoanh tay trước ngực đưa mắt nhìn anh lên tiếng nói: " A Hàn, anh có thể ra ngoài một lát với em được không? Em có chuyện muốn nói."
Lục Hàn vẫn luôn chăm chú đến vế mặt của Mạc Hy, cô thấy vậy mỉm cười: "Cô ấy đã lên tiếng mời gọi thì cứ đi đi."
-----còn---