Sau
Căn phòng khách vốn đang ồn ào phút chốc an tĩnh trở lại.
Trong bếp, nồi nước đã sôi ùng ục, Trang Lâm dù không nhìn ra phòng khách bên tai vẫn nghe được tiếng bước chân đang đi về phía mình sau đó ngừng lại.
'Mẹ bảo anh vào giúp em nhào bột...' Quan Dĩ Thần nhìn cô gái nãy giờ chỉ xoay lưng về phía mình kia, nhàn nhạt nói.
Trang Lâm thật không nghĩ tới là người đàn ông trước giờ chưa từng vào bếp này vậy mà cũng dám nói ra câu đó. Hắn biết nhào bột thế nào sao ? Da mặt cũng dày thật đấy.
Không thèm để ý ! Không thèm để ý !
Cô cho từng chiếc sủi cảo đã gói xong vào nồi nước đang sôi, nhìn chúng chìm nổi qua làn hơi nước sùng sục, cố ý không nhìn hắn.
Được, vẫn không chịu để ý đến hắn phải không?
Quan tổng tài quyết định tự lực cánh sinh, nhào bột thôi mà, lần trước thấy Sầm Chí Quyền làm rồi, cũng chẳng có gì khó, hắn không tin mình làm không được.
Không phải đã đổ bột ra thau rồi sao ?
Sủi cảo chín rất nhanh, Trang Lâm vớt chúng ra xong thì nhịn không được quay đầu lại liếc một cái...
Vừa nhìn đã thấy gương mặt tuấn tú của Quan tổng tài lúc này đã dính một mảng bột lớn, bộ dạng hoạt kê đó khiến cô nhịn không được bật cười, cười đến không dừng được, cuối cùng chỉ đành ôm bụng thở dốc.
Chẳng qua cô đắc ý chẳng được bao lâu bởi vì Quan Dĩ Thần không biết lúc nào đã đi đến bên cạnh, vươn bàn tay đã dính đầy bột của mình ra, từ từ đến gần mặt cô.
'Đừng... đừng mà...' Cô đang ôm bụng, chẳng cách nào tránh được thế công của hắn.
Quan Dĩ Thần chẳng để ý đến lời cầu xin của cô, nâng mặt cô lên, bắt đầu quệt lên quệt xuống, 'Nhìn em kìa, thành mèo đốm rồi.'
'Được rồi, được rồi, em không nên cười anh...' Trang Lâm lấy lại hơi thở, xoay mặt định bảo hắn buông tay lại chợt phát hiện ra, bàn tay đang nâng mặt cô lên của hắn đã thả ra từ lúc nào, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô.
Cô giật mình, ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu như đầm nước không thấy đáy của hắn, trong thoáng chốc chợt thấy mình như sắp chết chìm trong đó.
'Em... em đi rửa mặt...' Cô luống cuống đẩy tay hắn ra, xoay người chạy khỏi bếp.
Quan Dĩ Thần nhìn theo bóng lưng cô chạy đi hồi lâu mới xoay người đi vào, nhìn mớ bột đã bị mình làm cho hỏng bét kia, hình như... nước hơi nhiều thì phải ? Thế là, lại đổ một ít bột mới ra, nhớ lại cách Sầm Chí Quyền đã làm, bắt đầu từ từ nhào lên...
Rửa mặt xong, Trang Lâm cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay trở vào bếp.
Tuy vẫn còn giận hắn, tuy vẫn còn không muốn cùng hắn ở chung trong một không gian nhỏ như phòng bếp nhưng dù sao cô cũng đâu thể bỏ nhà đi được ?
Đứng ở cửa, thấy hắn xắn tay áo, đôi tay rắn rỏi không ngừng nhào nắn, động tác tuy vụng về nhưng rất nghiêm túc, không phải một Quan Dĩ Thần cao cao tại thượng mà giống một người đàn ông của gia đình hơn...
Cô nhìn hắn, cứ vậy mà nhìn, bỗng dưng một cảm giác chua xót dâng tràn trong lòng khiến vành mắt cũng nóng lên.
Đột nhiên, như cảm nhận được cô ở phía sau mình, Quan Dĩ Thần đang nhào bột nghiêng mặt qua, bắt gặp ánh mắt hắn, cô ngoảnh đi như né tránh, đi qua người hắn đến trước bếp, nấu một nồi nước mới, nhìn hơi nước từ từ bốc lên, đang định gắp những chiếc sủi cảo đã gói xong trong đĩa thứ hai cho vào nồi thì chợt một luồng hơi thở nóng rực phất qua sau gáy, lướt qua vùng da sau tai mẫn cảm của cô.
Trang Lâm không dám nhúc nhích, cũng không muốn nhúc nhích, luồng hơi thở đó chậm rãi di chuyển, đến bên tai bên kia, hơi nóng giống như muốn thổi khô từng lỗ chân lông trên người cô vậy.
Một đôi tay rắn rỏi từ phía sau vòng qua eo cô, cầm dĩa sủi cảo đưa đến trước mặt cô, Trang Lâm run rẩy đón lấy, từng chiếc từng chiếc bỏ vào nồi nhưng hai cánh tay trên eo vẫn không rời khỏi, hơn nữa càng siết càng chặt, cho đến khi lưng cô dán sát lên lồng ngực cũng nóng hổi của hắn.
Cô có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập từ trong ngực hắn mà môi hắn bắt đầu gặm cánh vành tai cô. Trang Lâm hơi nghiêng đầu, môi hắn trượt xuống vùng gáy trắng mịn của cô, cô thở gấp, yếu ớt gọi...
'Quan Dĩ Thần...'
'Còn giận anh sao ?' Môi Quan Dĩ Thần vẫn không rời khỏi cổ cô, trầm giọng hỏi.
'Mau buông em ra.' Đây không phải chuyện giận hay không giận mà là có rất nhiều vấn đề hai người không cách nào có được tiếng nói chung.
Hai người không phải nên bàn chuyện li hôn trước sao ?
'Không buông.' Lời vừa dứt, bàn tay vốn đang đặt ở eo cô đã thuận thế tiến vào trong vạt áo...
Quá đáng thật !
'Quan...Quan Dĩ Thần...' Cô lắp bắp gọi, muốn giãy ra nhưng sức lực không đủ chỉ đành mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nước trong nồi vẫn sôi ùng ục, lửa không ngừng nhảy nhót nhưng hai người đang triền miên kia vẫn hoàn toàn không để ý.
Quan Dĩ Thần đặt thân thể đã mềm nhũn của Trang Lâm lên bàn bếp, hung mãnh, kịch liệt hôn lên môi cô, hôn đến hai người đều không còn dưỡng khí vẫn chưa muốn rời ra, hắn đang định xé toạc chiếc áo sơ mi trên người cô thì ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa sau đó là tiếng gọi của con gái, 'Ba, mẹ...'
Trang Lâm hốt hoảng đẩy hắn ra, muốn chỉnh lại y phục cho chỉnh tề nhưng tay cô cứ run rẩy không ngừng, ngay cả khóa áo ngực cũng không cài được.
Thật là... Ở trong bếp cùng hắn thân thiết thì thôi đi, chẳng lẽ còn xui xẻo đến mức bị người nhà bắt gặp nữa ?
Có cần phải mất mặt đến vậy không chứ ?
Quan Dĩ Thần đi vòng ra sau lưng cô, khẽ khàng giúp cô cài lại khóa của chiếc áo ngực.
Hai người lúc này mới để ý đến nồi nước đang không ngừng truyền đến tiếng ùng ục trên bếp lò, không hẹn mà cùng nhìn vào trong nồi. Hoành thánh gì đây trời ? Đã bị nấu thành hồ nhão cả rồi ! Trang Lâm đang định hủy thi diệt tích, thì ai ngờ bà Trang lại lựa ngay lúc này đi vào.
'Trời ạ...' Bà Trang kêu lên với giọng khó tin, 'Mới đi có một chút thôi mà hai đứa đem hoành thánh nấu thành hồ thế này sao ?'
Mặt Trang Lâm đỏ như cà chua, một câu cũng nói không nên lời.
'Bà ngoại, sao vậy ?'
Cô bé ở phòng khách không thấy ba đâu cũng chạy vào trong bếp.
'Xin lỗi, lần đầu tiên con xuống bếp, không biết làm cho lắm cho nên...'
Quan tổng tài chỉ đành nhận tội về mình.
Dù sao nồi bột hồ này cũng là do hắn tạo thành.
Nhưng xem ra rất đáng giá.
Bà Trang thấy vẻ ngượng ngùng của con gái, lại nhìn gương mặt dính đầy bột của Quan Dĩ Thần, cố gắng lắm mới nhịn cười được, 'Hai đứa ra ngoài, ra ngoài đi, để mẹ làm là được.'
'Ba, mặt ba giống mèo đốm quá !' Cô bé chỉ mặt ba mình, cười khanh khách nói.
Lần đầu tiên xuống bếp nhào bột, Quan tổng tài không chỉ khiến cho mặt mình chẳng khác gì mèo đốm mà ngay cả chiếc áo sơ mi đang mặc cũng bẩn không kém. Trang Thần cực kỳ nhiệt tình đem bộ quần áo mình mới mua ra tặng, đẩy hắn vào phòng của chị gái tắm rửa thay đồ.
Trang Lâm ngồi bên giường nhìn về phía phòng tắm, bên trong tiếng nước rào rạt, lòng cô cũng theo đó mà thắc thỏm lên xuống. Cô không biết giờ mình đang nghĩ gì nữa.
Trong lòng rất loạn, rất phiền.
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, cô theo bản năng nhảy xuống giường, đứng ở một bên.
Hắn đi đến, lướt qua cô đi đến bên giường ngồi xuống, cô xoay người định nói chuyện với hắn nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị kéo qua, trực tiếp ngồi trên đùi hắn, hai tay bị buộc đặt trên đôi vai trần của hắn.
'Còn giận anh sao ?' Hắn vòng tay qua eo giữ cô lại, một tay nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
Trang Lâm cắn môi không nói, đây không phải vấn đề giận hay không giân.
'Chuyện tối hôm đó anh xin lỗi.'
Trang Lâm biết hắn nói đến chuyện gì, 'Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.'
Tối hôm đó hắn thực sự làm cô đau, rất đau, không chỉ thân thể đau, lòng càng đau hơn.
'Còn chuyện kia...' Hắn do dự một lát, ánh mắt lặng lẽ dời đi hướng khác, '...anh cũng rất xin lỗi. Anh chỉ là không quen...'
'Em biết...'
Nghe hắn vừa nhắc đến chuyện khiến cô hạ quyết tâm li hôn kia, lòng Trang Lâm lại nhói lên, không kịp che dấu, nước mắt cứ vậy mà tràn mi.
'Đừng khóc.' Hắn đưa tay lau những giọt nước mắt trên má cô.
Hắn đến xin lỗi, không phải muốn nhìn cô khóc, chỉ là muốn cô tha thứ cho mình.
Cô rũ tay hắn ra, bản thân luống cuống lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi, 'Anh đến làm gì ? Có chuyện gì bảo luật sư Ciel liên hệ với em là được rồi.'
Quan Dĩ Thần nghe vậy, cơn giận lại bắt đầu bốc lên nhưng chỉ có thể cứng rắn ép xuống.
Tật xấu hễ giận lên liền nói năng không lựa lời này của hắn vẫn chưa bỏ được, bất kể đối tượng là ai. Hắn không thể nói những lời khiến cô không vui nữa, bằng không hậu quả chắc chắn sẽ rất thảm.
'Em là vợ của anh, em bỏ nhà đi, anh có thể không đi tìm sao ?' Hắn chuyển tầm mắt, đăm đắm nhìn cô.
'Em không phải vợ của anh, cũng không phải bỏ nhà đi mà là chúng ta phải li hôn.'
'Anh vĩnh viễn cũng sẽ không đồng ý.'
'Anh có thể tìm đối tượng khác tốt hơn, loại phụ nữ không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của anh ấy...'
Tại sao lúc lòng cô đã lạnh, không còn chờ mong gì thì hắn lại xuất hiện, khuấy động cảm xúc trong cô làm gì?
'Anh không có hứng thú với những người khác...'
Hắn cúi đầu, nhanh nhẹn mà thuần thục giữ lấy cằm cô lần nữa, phủ môi lên cánh môi mềm mại của cô...