Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 397: PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau (32)



'Ai đề xuất ? Tại sao vậy ?' ý niệm đầu tiên lướt qua đầu Quan Mẫn Mẫn chính là « Thảm rồi, nhất định là chị bị anh hai ngược đến chịu không nổi mới như vậy, phải không? »

Cô sớm nên đoán được cá tính của ông anh này mới đúng, năm đó tác hợp hai người với nhau cô cũng có phần, haizz !

Sớm biết thế...

'Mẫn Mẫn, không phải vậy. Dĩ Thần không ngược đãi gì chị, bọn chị chỉ vì có một số chuyện không cách nào có tiếng nói chung...'

'Chuyện gì ?' Quan Mẫn Mẫn hỏi riết không thôi.

'Chính là một số...' Trang Lâm không biết nên giải thích thế nào vì vậy ngập ngừng hồi lâu, ai ngờ Sầm phu nhân cứ tưởng là cô không dám nói.

'Anh hai làm gì mà chị ngay cả nói cũng không dám nói vậy ?' Sầm phu nhân vẫn đang đắm chìm trong sự suy diễn của mình, 'Vậy li hôn, chị có đòi anh ấy tiền cấp dưỡng không ?'

'Những chuyện cụ thể thì bọn chị vẫn chưa bàn tới nhưng chị chỉ cần Á Á.'

Giờ ba mẹ đã đoàn tụ, em trai cũng đã lên đại học, cô có năng lực, có thể nuôi sống chính mình, tiền cấp dưỡng gì đó nếu hắn muốn cho con gái, cô không có ý kiến nhưng cho bao nhiêu thì tùy hắn.

'Trang Lâm, sao chị có thể ngốc như vậy chứ ?' Sầm phu nhân sốt ruột chỉ muốn ngồi bật dậy nhưng với tình hình của cô bây giờ, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, 'Nếu thật sự muốn li hôn, chí ít chị cũng phải đòi anh ấy chia một nửa tài sản mới được. Hiểu không ? Một nửa, một nửa, một nửa !'

'Mẫn Mẫn, em bình tĩnh lại đi !'

'Em muốn tốt cho chị thôi mà.' Quan Mẫn Mẫn bĩu môi, 'Tài sản của anh hai tuy không nhiều bằng ông xã em nhưng tuyệt đối không thể xem thường. Chị không cần thì đúng là ngốc ! Chẳng lẽ định để lại cho vợ hai của ảnh sao ? Không được ! Tuyệt đối không được ! Chia, nhất định phải đòi chia.'

'Mẫn Mẫn, chuyện của bọn chị bọn chị sẽ tự giải quyết, em đừng kích động quá.' Trang Lâm thấy cô càng nói càng hăng say thì có chút lo lắng thay cho cô.

'Mới sáng sớm đã nghe em nói chia, chia cái gì vậy ?'

Giọng nói quen thuộc truyền đến, là Sầm đại boss mới đi làm nửa ngày không yên tâm nên về nhà xem chừng bà xã, mỗi tay dắt một cô bé đáng yêu bước vào.

'Chia tài sản !' Sầm phu nhân không hề suy nghĩ đáp ngay nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của hai cô bé thì lập tức im bặt, 'Nói đùa thôi.'

'Sầm tổng...' Nhìn thấy Sầm Chí Quyền, Trang Lâm vội đứng lên, có chút câu nệ gọi một tiếng sau đó vẫy tay với con gái, cô bé liền ngoan ngoãn chạy qua.

'Trang Lâm, ở nhà đừng gọi Sầm tổng gì đó, nghe mà thấy ngại quá. Nếu nói đúng ra, chị còn là trưởng bối của anh ấy, không cần phải khách sáo đâu.' Tuy chị ấy nói muốn li hôn với anh hai nhưng thủ tục vẫn chưa làm cho nên, trên thực tế vẫn là chị dâu.

'Vậy em gọi chị ấy là « Trang Lâm » thì thích hợp sao ?' Sầm Chí Quyền bắt bẻ.

'Em quen rồi mà. Dù sao sau này em cũng vẫn gọi là Trang Lâm thôi.'

'Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa ? Hôm nay có thể xuống nhà ăn cơm không ?' Cô bé Nhược Nhược chạy đến, trèo lên giường ngồi bên cạnh mẹ, đôi mắt to tròn như hai viên bi chăm chú nhìn bụng mẹ mình.

Ba nói cô bé sắp có em trai hoặc em gái nhưng nhìn hoài vẫn thấy bụng của mẹ giống như trước đây mà.

'Nhược Nhược, cẩn thận coi chừng đè trúng bụng của mẹ.' Sầm Chí Quyền lên tiếng nhắc nhở.

Trong lúc một nhà ba người vui vẻ nói chuyện, điện thoại của Trang Lâm reo lên.

Là mẹ cô, hỏi cô có muốn về nhà ăn cơm không. Trang Lâm đồng ý xong thì cúp máy sau đó tạm biệt hai người.

Quan Mẫn Mẫn tuy rằng rất muốn giữ cô lại ăn cơm, cô còn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng Trang Lâm không chịu, cô cũng không còn cách nào.

Sầm Chí Quyền đích thân tiễn hai mẹ con ra đến cửa, bảo tài xế đưa hai mẹ con về xong mới quay lại căn biệt thự nhỏ.



Sầm phu nhân đương nhiên đã chờ sẵn để báo cho ông xã tin nóng hổi.

'Cho nên, em đang xúi giục Trang Lâm đòi anh hai mình chia tài sản ?' Sầm tiên sinh rốt cuộc đã hiểu câu nói kia của cô là có ý gì.

'Li hôn mà, không chia tài sản thì thiệt biết mấy.' Sầm phu nhân nói một cách đương nhiên.

'Em có hỏi xem tại sao hai người li hôn không ?' Sầm tiên sinh cũng tỏ vẻ bất ngờ.

Theo lý mà nói, khoảng thời gian trước tuy là chiến tranh lạnh, giận dỗi nhau nhưng cũng đâu đến mức phải li hôn chứ ?

'Chưa hỏi được.' Sầm phu nhân có chút chột dạ, cô vừa nghĩ đến chuyện có lẽ Trang Lâm bị câu chuyện về quỷ súc công của cô dọa sợ.

'Chưa hỏi rõ mà đã dám kết luận ? Hơn nữa li hôn không phải chuyện nhỏ, không thể tùy tiện nói được.' Xem ra hắn phải tìm cơ hội hỏi Dĩ Thần thử xem là chuyện gì mới được.

Dù sao thì, ngoại trừ bạn bè, họ còn có quan hệ anh vợ em rể.

'Vậy theo anh tại sao họ muốn li hôn ?'

'Đại khái là đầu óc anh trai em hỏng rồi.'

'Tại sao đầu óc anh ấy lại hỏng chứ ?'

'Anh đâu phải con sâu trong bụng anh ấy.'

'Quan hệ của hai người tốt như vậy, nhất định biết không ít bí mật của anh ấy, phải không?'

'Em muốn hỏi bí mật gì ?'

'Chẳng hạn như, anh hai với ba tại sao sao lại giống như kẻ thù vậy...'

'Nếu đã là bí mật, đương nhiên là không thể nói.'

'Đừng mà, em thích nhất là nghe những bí mật kiểu đó, ông xã, nói đi mà.'

'Không được, đây là sự tin tưởng giữa đàn ông với nhau, anh không thể tùy tiện nói ra.'

'Em có thể làm như không biết mà. Nói đi, năn nỉ mà...'

Cuối cùng, bị cô quấn riết lấy, Sầm Chí Quyền đành nói một cách đại khái, bao gồm mối quan hệ phức tạp trong nhà họ Quan.

Thực ra hắn thực sự không tò mò chuyện của người khác, chỉ là nhiều năm trước, trong một tiệc thương nghiệp, hắn uống mấy li thì ra ban công của một phòng nghỉ hút thuốc, tình cờ bà Liễu cũng vào phòng nghỉ đó, không phát hiện có người đang ở ban công hút thuốc, khóa cửa lại rồi gọi điện thoại, bla bla bla nói một đống chuyện, cuối cùng hắn xem như nghe được trọng điểm, đại khái là về thân thế của Quan Dĩ Thần, tuy rằng bà Liễu không nói trực tiếp nhưng bằng vào sự hiểu biết của hắn về nhà họ Quan, đoán một chút là hiểu ngay.

Lúc đó hắn quả thực cũng rất ngạc nhiên nhưng trước giờ chưa từng nhắc với bất cứ ai.

Thế mà hôm nay lại phá lệ vì cô mất rồi.

****

Lúc Trang Lâm đưa con gái về nhà, bà Trang đang bận rộn trong bếp.

Ông Trang dẫn cháu ngoại ra ban công cho cá ăn, Trang Lâm thì vào bếp giúp mẹ.



'Không phải nói chiều cùng mẹ đi siêu thị sao ? Sao giờ mới về?'

Bà Trang đang trộn nhân sủi cảo, trong bếp thơm lừng mùi của bột mì.

'Tiện đường đi thăm một người bạn.'

'Bạn nào ?'

'Đồng nghiệp trước đây, mẹ không quen đâu.' Trang Lâm không muốn nói nhiều bằng không mẹ cô sẽ tiếp tục hỏi mãi không ngừng.

Khi cô khom người lấy một chiếc tạp dề trong tủ bếp thì chuông cửa reo lên, cô nghe tiếng ba mình dặn con gái tự chơi rồi ông ra mở cửa.

Vừa mới đeo tạp dề xong Trang Lâm chợt nghe giọng hớn hở của con gái, 'Ba...'

Nhà họ Trang hôm nay cực kỳ náo nhiệt, bởi có Quan Dĩ Thần nên Trang Thần vốn tối nay có hẹn với bạn học cũng chạy về.

Cô bé Á Á vui sướng rúc trong ngực ba nói thế nào cũng không chịu xuống, líu ríu nói đủ thứ chuyện, Trang Thần thì có rất nhiều câu hỏi về kinh doanh muốn hỏi hắn, ông Trang cũng xem như có kinh nghiệm hơn nửa đời người trên thương trường, vì vậy câu chuyện của những người đàn ông không quá nhạt nhẽo.

Chỉ có Trang Lâm vẫn luôn ở trong bếp không chịu ra, sủi cảo đã gói xếp đầy hai đĩa to đùng mà cô vẫn chưa chịu thôi.

'Được rồi, con ra ngoài với Dĩ Thần đi, mẹ nấu cho.' Bà Trang đẩy con gái ra khỏi bàn bếp.

'Mẹ, con không đi đâu.' Cô có chút giận dỗi quay trở vào.

Nhìn vẻ quật cường của con gái, lại nhìn thau bột chẳng còn lại bao nhiêu, bà Trang nhàn nhạt nói, 'Nếu như Dĩ Thần đã về, vậy thì gói nhiều một chút. Mẹ với ba con ra ngoài mua thêm một ít đồ về làm nhân bánh.'

'Mẹ...' Trang Lâm nghe bà nói vậy liền biết bà cố tình để lại không gian cho hai người nhưng gọi thì gọi, mẹ cô đã đi ra khỏi bếp, cô chỉ đành đứng đó nhìn theo bóng lưng của bà mà giận dỗi.

'Dĩ Thần, mẹ với ba con ra ngoài mua thêm ít đồ về làm nhân sủi cảo, con xuống bếp giúp Lâm Nhi nhào thêm bột đi.'

Ông Trang hiểu ý vợ mình, cười cười đưa tay về phía cô bé Á Á nãy giờ vẫn chưa chịu rời ba mình kia, 'Á Á, theo ông bà ngoại ra ngoài một chút.'

'Nhưng con muốn ở lại với ba.' Đã lâu không được gặp ba, cô bé không nỡ rời.

'Á Á, con đi với ông bà ngoại để ba đi giúp mẹ, được không?' Quan Dĩ Thần đương nhiên không phải ngốc, sao lại không biết hai ông bà tạo cơ hội cho mình chứ ?

Xem ra tính tình thật không tốt chút nào ! Hắn đã đuổi theo đến tận nhà rồi mà vẫn chẳng có phản ứng gì.

'Vậy ba không được đột nhiên lại đi công tác nữa nhé.'

'Ba bảo đảm, lúc con về nhất định sẽ nhìn thấy ba.' Ngày mai, ngày mốt, ngày kia, trong hai tháng tới đây, hắn đảm bảo mỗi ngày con gái đều có thể nhìn thấy hắn.

'Ba không được gạt con đó !' Cô bé đưa ngón tay ra móc ngoéo với ba mình.

'Chắc chắn, không gạt con.' Quan tổng tài cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành đưa ngón út của mình ra móc ngoéo với con.

Lúc này cô bé mới yên tâm chạy về phía ông bà ngoại, bà Trang liếc sang đứa con trai vẫn ngồi lì ở đó, 'Trang Thần, con cũng đi với ba mẹ đi.'

'Mẹ, mua có chút đồ ăn có cần phải đi đông vậy không ?' Trang Thần không vui đáp. Cậu còn rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo anh rể.

'Cần. Mau lên đi, đừng rườm lời nữa.'

Bà Trang đi đến túm cánh tay con trai, cứng rắn kéo ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv