Thấy bà muốn đi, Diệp Dao vừa uất vừa giận, 'Mẫn Thiên Vân, bà là người mẹ không có lương tâm, đối với con gái ruột còn thấy chết không cứu, tôi nguyền rủa các người, nguyền rủa các người đều không có kết cuộc tốt!'
Nghe vậy Mẫn Thiên Vân dừng bước, nhìn cô gái vẻ mặt cuồng loạn kia, thật sâu thở dài một tiếng...
'Diệp Dao, cô quyên cho tôi một quả thận, cứu tôi một mạng, nhưng tôi cũng đã cho cô sinh mạng, đưa cô đến thế giới này, cho nên đời này, hai chúng ta không ai nợ ai!'
Nói rồi mặc kệ phản ứng của Diệp Dao, một mạch đi ra khỏi phòng họp, lúc cánh cửa nặng nề kia đóng lại, nước mắt bà mới lặng lẽ rơi.
Thật sự là nghiệp chướng!
Không phải là độc ác mà là, có một số việc sớm đã vượt khỏi tầm tay bà.
'Mẹ...'
Quan Mẫn Mẫn vẫn luôn canh chừng bên ngoài thấy bà ra vội bước tới, đỡ lấy bờ vai đang run rẩy của mẹ mình, 'Mẹ không sao chứ?'
Nhìn gương mặt tái nhợt của bà, cô lo lắng hỏi.
'Không sao.' Mẫn Thiên Vân vỗ nhẹ lên tay con gái, 'Chí Quyền đâu?'
'Ảnh đang ở văn phòng của cục trưởng bàn chuyện, đợi lát sẽ ra.'
'Được, lát nữa bảo nó giúp mẹ sắp xếp chuyến bay, mẹ muốn rời khỏi đây sớm nhất.'
Cho dù bà không thể xin cho cô thì cũng không muốn trơ mắt nhìn cô bị đưa vào trại giam.
Chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, coi như là yếu đuối cũng được!
'Được, vậy chúng ta về trước đi.'
Quan Mẫn Mẫn dìu bà bước ra, Quan Thiệu Hiên đang đợi hai người trong xe.
Mẫn Thiên Vân chỉ liếc ông một cái, lên xe.
Ba người về đến nhà họ Quan thì Sầm Chí Quyền gọi điện thoại đến, nhân lúc con gái nghe điện thoại, Mẫn Thiên Vân gọi Quan Thiệu Hiên vào phòng.
'Ngày mai em muốn đến Zurich một mình trước.'
Quan Thiệu Hiên ngớ ra, 'Em còn giận sao?'
Ông chỉ nghĩ được như vậy.
'Không phải.' Mẫn Thiên Vân lắc đầu, 'Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, em muốn yên tĩnh một mình.'
Quan Thiệu Hiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, 'Được.'
'Anh thật sự không quan tâm đứa con gái kia sao?' Qua một lúc lâu, Mẫn Thiên Vân lại hỏi.
'Em đã không quan tâm, anh quan tâm cái gì?'
Quan Thiệu Hiên không phủ nhận bản thân ích kỷ và nhẫn tâm, 'Huống gì, có một Mẫn Mẫn là đủ rồi.'
Mẫn Thiên Vân cũng cười, 'Cũng phải, chúng ta còn có một Mẫn Mẫn!'
****
Quan Mẫn Mẫn vốn muốn ở lại nhà họ Quan một ngày với mẹ, ai ngờ bà nói không cần, bảo cô quay về nhà họ Sầm.
Thấy tâm trạng của bà không tệ, cũng không cãi nhau với ba nên cô cũng yên lòng rời đi.
Là Sầm Chí Quyền đến đón, suốt trên đường về nhà họ Sầm, hai người câu được câu chăng nói chuyện, thấy tâm trạng cô không tốt, hắn cũng không nói nhiều.
Về tới nhà, sau khi tắm nước nóng ra, Quan Mẫn Mẫn có chút mệt mỏi nằm trên giường.
'Mệt lắm sao?' Sầm Chí Quyền sờ mặt cô hỏi khẽ.
Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, 'Chỉ hơi buồn ngủ, anh có việc thì cứ làm đi.'
Hai ngày nay hắn luôn cùng cô, công sự chắc đã tích lại không ít.
'Anh không có việc gì.' Hắn lên giường, kéo cô vào lòng, 'Anh ngủ với em.'
Quan Mẫn Mẫn tựa đầu vào hõm vai hắn, nhắm mắt lại, khí tức quen thuộc của hắn khiến cô rất an tâm.
Sầm Chí Quyền chăm chú nhìn cô hồi lâu, trước khi cô mơ màng ngủ mất, ở bên tai thì thầm, 'Qua vài hôm nữa, anh đưa em ra ngoài chơi.'
Quan Mẫn Mẫn nghe thấy nhưng cô buồn ngủ quá rồi, chỉ ừ một tiếng rồi ngủ mất.
****
9h tối, sau một trận mưa lớn, khí trời đã mát mẻ hơn nhiều.
Trang Lâm và những thư ký khác của phòng thư ký từ công ty bước ra. Hai ngày nay thư ký trưởng xin nghỉ, lượng công việc của các cô tăng lên không ít, mấy ngày nay đều phải tăng ca.
'Trang Lâm, cô không đi ăn khuya thật sao?' Hà Tư Như nhiệt tình hỏi lại.
'Đúng đó, đi cùng đi, dù sao cô cũng không có bạn trai, về nhà sớm làm gì?' Thư ký Trần phụ họa theo.
'Không đi đâu, mẹ đang ở nhà chờ tôi.' Cô mỉm cười, uyển chuyển cự tuyệt.
Mấy thư ký kia cũng biết mẹ cô sức khỏe không tốt, cũng không ép, chào nhau xong thì chia nhau mà đi.
Trang Lâm nhìn theo bóng các cô xa dần, mím môi cười, nếu được giống như họ thì tốt biết mấy!
Tuy cô chỉ mới 24 tuổi nhưng lại có cảm giác lòng mình đã qua ngưỡng 60, 70 tuổi rồi! Những chuyện tụ tập ăn uống, xem phim gì đó, cô hoàn toàn không có hứng thú.
Ngày thường nếu không tăng ca cô sẽ về nhà đúng giờ, cùng mẹ xuống bếp, ăn cơm xong thì cùng mẹ xem tivi một lúc rồi về phòng tắm rửa, lại đọc sách một lúc thì đi ngủ, một ngày cứ thế qua đi.
Nhưng như vậy, cũng không có gì không tốt.
Mà người kia, từ sau buổi tối hôm đó đã qua một tuần rồi, cô cũng chưa gặp lại.
Cố giấu cảm giác thất lạc trong lòng, cô tự nói với bản thân, người đó và những chuyện liên quan đến người đó đều là của một thế giới khác. Thế giới đó cô không muốn bước vào, không muốn bản thân vọng tưởng quá nhiều, cô sợ lòng mình một khi giao ra rồi không lấy lại được.
Xoay người, đang định đi về phía trạm xe, trong khoảnh khắc ấy, suýt nữa thì đụng vào một người, cô theo bản năng lùi lại một bước.
'Đi đường đều không chịu nhìn sao?' Giọng nói trầm thấp mà quen thuộc vang lên.
Trang Lâm giật mình ngẩng lên, khi nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy của Quan Dĩ Thần, trong lòng thoáng chấn động, 'Quan...Quan tổng...sao anh lại ở đây?'
Sao lại cứ xuất hiện vào những lúc cô không ngờ nhất thế này?!
Quan Dĩ Thần chăm chú nhìn cô, trầm mặc một lúc mới nói, 'Tôi đến tìm Sầm tổng bàn công sự.'
'Ờ.' Trang Lâm đáp khẽ một tiếng, trong lòng lại nghi hoặc vô cùng, hai ngày nay Sầm tổng bởi vì việc riêng mà đều không đến công ty! Nhưng công ty cũng không chỉ có một Sầm tổng, cũng không biết anh ta nói đến vị Sầm tổng nào mà cô cũng không tiện hỏi.
'Tăng ca?'
Thấy cô luôn cúi đầu không nói, hắn chủ động hỏi.
'Phải. Vậy...tôi về trước.' Cô không biết nên nói gì với hắn, chỉ ấp úng chào tạm biệt, không ngờ Quan Dĩ Thần lại đưa tay nắm tay cô giữ lại, ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn cô.
'Buông tay... Quan tổng...đau.' Trang Lâm đau đến nỗi nước mắt muốn trào ra, cô không biết tại sao anh ta lại đột nhiên nắm tay mình chặt thế này.
'Xin lỗi.' Hắn vội nói, bàn tay to đang nắm lấy tay cô dần nhả ra nhưng lại không buông tay, cố chấp mà nhẹ nhàng giữ lấy, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô.
Trang Lâm ngơ ngác nhìn hắn quên cả rút tay về, chỉ để mặc người đàn ông một lần lại một lần vuốt ve lòng bàn tay, để mặc cho nguồn nhiệt và dọng điện từ bàn tay to của hắn truyền qua tay mình, từng chút đi vào trong lòng.
'Có muốn cùng ra ngoài ăn không?' Quan Dĩ Thần cúi đầu hỏi nhỏ bên tai cô, hơi thở nóng rực phất qua chiếc gáy trắng nõn khiến cả người Trang Lâm khẽ run lên, bối rối giật bàn tay lại.
Hắn đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ biểu tình trên mặt, chỉ đành im lặng nghi hoặc nhìn, thần trí vẫn rối như tơ vò, tất cả những lời cự tuyệt hình như đều chạy đi đâu mất.
Sao anh ta lại nghĩ đến chuyện đưa cô đi ăn?
Cuối cùng, cô không biết thế nào lại lên xe của hắn, sau đó để hắn đưa mình rời khỏi công ty.
Suốt quãng đường, hai người không ai nói với ai câu gì.
Bầu không khí kiến cô cảm thấy có chút kỳ quái.
'Quan tổng muộn vậy rồi còn chưa ăn tối sao?'
Cô chọn một đề tài tương đối an toàn, chủ động lên tiếng.
Dù sao vừa nãy cũng là anh ta hỏi cô có muốn đi ăn cùng hay không kia mà.
'Ừm.' Quan Dĩ Thần đáp một tiếng rồi không nói thêm gì.
Hắn trước giờ luôn nói không nhiều, ngoại trừ những lúc cần xã giao trong công việc ra, thời gian khác, hắn lười nói chuyện, nhất là nói chuyện phiếm với phụ nữ.
Đối với điểm này, hắn thừa nhận mình không giỏi cho lắm.
Trang Lâm thấy hắn chỉ đáp một tiếng, len lén nhìn sang sườn mặt lãnh ngạnh của người đàn ông, cảm thấy trái tim lại ẩn ẩn phát đau, tại sao lại như vậy thì cô lại không dám nghĩ, chỉ thẫn thờ ngồi đó, cũng không nói gì nữa.
'Công việc của tôi bận, quen rồi.'
Lúc đợi đèn xanh, hắn đột nhiên bật ra một câu giải thích khiến tâm trạng vốn đang bí bách của cô dễ chịu không ít.
Cô thật sự rất sợ bộ dạng im lặng không nói một lời này của hắn, hắn như vậy khiến cô ngay cả một câu cũng không dám nói nhiều.
'Công việc có bận hơn nữa cũng phải ăn uống đúng giờ, bằng không dạ dày sẽ chịu không nổi.' Cô nhỏ nhẹ nói.
Nói xong Trang Lâm lại bắt đầu có chút hối hận, sợ hắn cho rằng mình nhiều chuyện.
'Tôi chỉ có một mình, tương đối tùy tiện.' Thông thường lúc bận lên thì không quản ngày đêm, Quan Viện Viện thỉnh thoảng cũng nhắc nhở nhưng hắn cứ xem như gió thoảng qua tai nhưng hôm nay, cũng là câu nói đó từ miệng cô thốt ra, nghe vào tai cảm giác lại hoàn toàn khác.
Cô nói vậy, là quan tâm hắn sao?
Nghĩ tới điều này, tâm tình dường như tốt hơn nhiều lắm.
'Vậy...giờ chúng ta đi đâu?'
Nghe giọng hắn hình như không có ý trách mình, cô cũng dần thả lỏng tâm tình cùng hắn trò chuyện.
'Em muốn đi đâu?' Hắn hỏi ngược lại, vừa khéo đèn xanh bật, xe tiếp tục lên đường.
'Ngày thường anh đi đâu ăn?'
'Tôi không kén ăn, đâu cũng được.'
'Vậy tôi đưa anh đi?'
'Được.'
Bên ngoài đèn hoa muôn màu, cảnh sắc mê người.
Trong xe, hai người đối với tình cảm, đối với quan hệ của nhau đều hết sức dè dặt đang thử bước một bước ra khỏi vòng cấm của tâm linh mình, cảm giác thật vi diệu.
Tuy rằng Quan Dĩ Thần nói không kén ăn nhưng Trang Lâm cũng không dám tùy tiện dẫn hắn đến những quán ven đường, thấy hắn ăn mặc thế này, chắc rằng cũng chưa từng đến những chỗ đó.
Nhưng giờ đã khuya lắm rồi, rất nhiều nhà hàng đã đóng cửa, cuối cùng, Trang Lâm bảo hắn chạy đến một nhà hàng cơm niêu rất nổi tiếng ở Chinatown, ở đây họ kinh doanh đến nửa đêm.