Ngày hôm đó, Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn cùng với Quan Thiệu Hiên vẫn luôn đợi ở phòng khách của phòng tổng thống đó, nhưng đến 9 giờ tối Mẫn Thiên Vân vẫn không bước ra ngoài một bước.
Quan Mẫn Mẫn lo lắng bà cả ngày chưa ăn gì, thân thể đang hồi phục sẽ chịu không nổi vì vậy bảo nhân viên phục vụ mang lên một vài món điểm tâm nhẹ, gõ cửa phòng thì lại không có phản ứng.
Sợ bà suy nghĩ không thông suốt, Quan Mẫn Mẫn tự tiện đẩy cửa phòng ra.
Lúc bê khay vào, Mẫn Thiên Vân đang ngồi trên sàn trước cửa sổ sát đất, cằm tì lên gối, thẫn thờ nhìn cảnh đèn hoa bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Đặt khay lên bàn, cô đi đến bên bà ngồi xuống, nhìn mặt bà vẫn bình tĩnh, cũng không hề có dấu hiệu đã từng khóc nhưng điều này càng khiến cô lo lắng hơn. Nếu như khóc được thì đã tốt, chỉ sợ chuyện gì mẹ cũng đè nén trong lòng thì con người càng dễ suy sụp hơn.
'Mẹ...'
Cô gọi một tiếng nhưng Mẫn Thiên Vân vẫn không có phản ứng.
Thế là, lại gọi một tiếng nữa, vẫn như thế.
'Cả ngày mẹ không ăn gì rồi, con sợ mẹ chịu không nổi, ở đây có chút điểm tâm, mẹ ăn một chút được không?'
Nhưng Mẫn Thiên Vân vẫn không có phản ứng.
Quan Mẫn Mẫn càng thêm sốt ruột.
'Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa không?'
Lời vừa dứt thì nước mắt đã lách tách rơi xuống, rất nhanh đã ướt cả mặt, rơi trên mu bàn tay của Mẫn Thiên Vân, nóng hổi.
'Con biết con không nên cùng mọi người gạt mẹ. Nhưng con không muốn mẹ buồn...' Cô thút thít nói, 'Mẹ, mẹ đừng như vậy, được không?'
Những giọt nước mắt của con gái không ngừng rơi khiến Mẫn Thiên Vân rốt cuộc tỉnh táo lại, nhìn gương mặt ướt đẫm của con, lòng bà thắt lại, theo phản xạ bản năng đưa tay giúp con lau nước mắt...
'Sao lại khóc thành mèo mướp thế này?'
Giọng bà khàn khàn, có lẽ do cả ngày không uống nước mà nên.
Thấy bà rốt cuộc chịu nói chuyện, trái tim thắc thỏm của Quan Mẫn Mẫn cũng yên tâm trở lại.
'Mẹ, con sợ.'
'Sợ cái gì? Không phải mẹ đang ở đây sao?' Đưa tay kéo con gái lại gần, nhẹ vỗ lên lưng con an ủi.
Một lúc sau Quan Mẫn Mẫn mới hết nghẹn ngào.
'Mẹ, mẹ ăn một chút nhé.'
'Được.'
Lần này Mẫn Thiên Vân nhẹ nhàng đáp ứng, trên mặt là nụ cười như trút được gánh nặng, hai mẹ con đứng lên, đến bàn chậm rãi dùng bữa.
Chắc vì tâm trạng không tốt, Mẫn Thiên Vân chỉ ăn một chén cháo nhỏ, mấy dĩa thức ăn hoàn toàn không đụng đũa đến.
Nhưng bà chịu ăn, chịu nói chuyện, Quan Mẫn Mẫn cũng yên tâm hơn nhiều.
Vừa đặt đũa xuống đã thấy Sầm Chí Quyền và Quan Thiệu Hiên bởi không yên tâm về hai người mà đẩy cửa vào, lúc thấy họ, Mẫn Thiên Vân lên tiếng...
'Tối nay Mẫn Mẫn ở đây với em là được rồi, hai người đừng vào quấy rầy.'
Nghe bà nói vậy, Quan Mẫn Mẫn cũng gật đầu, 'Để con ngủ với mẹ.'
Hai người thấy tình hình không đến nỗi nào vì vậy lại lui ra.
Sau đó Mẫn Thiên Vân nói muốn đi tắm, Quan Mẫn Mẫn vào giúp bà sau đó cũng tự tắm. Khi hai mẹ con thay xong áo ngủ, Quan Mẫn Mẫn cẩn thận giúp mẹ mình sấy tóc.
'Mẹ, mẹ muốn ngủ chưa?'
'Mẫn Mẫn, tối nay hai mẹ con mình ngủ với nhau được không?'
'Dạ được.'
Hai mẹ con đúng là đã rất lâu không ngủ cùng nhau.
Giờ nằm trên một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn tự dưng cảm nhận được một loại thân thiết đã lâu không được hưởng.
'Mẹ, có phải mẹ muốn nói gì với con không?'
Mẫn Thiên Vân mỉm cười, 'Đồ ngốc, sao lại nghĩ mẹ không cần con chứ?'
Vừa nãy lúc cô khóc hỏi bà câu hỏi này, tâm trí đang mờ mịt của bà dần quay trở lại, chỉ là nhất thời không kịp phản ứng thôi.
Đứa nhỏ này một tay bà nuôi lớn, sao lại có thể không cần chứ?
'Con không biết, con tưởng là...tưởng là...'
Cô tưởng là mẹ đang nghĩ đến đứa con mà mình rứt ruột đẻ ra!
Cô sợ mẹ trách mình không nể tình.
'Tưởng cái gì? Mẹ con là người hồ đồ vậy sao?' Mẫn Thiên Vân bật cười.
Không thể phủ nhận, bà đúng là bị sự thật kia đánh một đòn nặng, chuyện gì cũng không nghĩ được. Bà không dám tin nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật đó.
Suốt cả ngày hôm nay, bà chỉ cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cố gắng tiêu hóa những chuyện đó.
'Mẹ không trách con thật chứ?'
'Lúc nào thì ra tòa?' Mẫn Thiên Vân hỏi.
'Lần thẩm vấn đầu tiên là hai ngày sau.'
'Vậy trước khi ra tòa, mẹ có thể gặp nó một lần không?'
Mẹ muốn gặp Diệp Dao? Quan Mẫn Mẫn sững người, là muốn họ từ bỏ tố tụng sao?
Nhìn vẻ sửng sốt của Quan Mẫn Mẫn, Mẫn Thiên Vân vỗ nhẹ mặt cô, 'Bất kể thế nào, mẹ cũng nên gặp nó.'
Trước đây họ gặp nhau, không phải với quan hệ mẹ con.
Bất kể xuất phát từ chuyện Diệp Dao là con ruột của bà hay chuyện cô đã quyên cho bà một quả thận, bà cũng nên gặp một lần.
'Dạ được.' Quan Mẫn Mẫn nhẹ giọng đáp.
'Mẫn Mẫn, bất kể xảy ra chuyện gì, con vẫn là con gái của mẹ.'
Diệp Dao vô tội, Mẫn Mẫn của bà cũng có lỗi gì đâu?
Bà nuôi con bé nhiều năm như vậy, tình cảm giữa hai mẹ con không quyết định bởi quan hệ máu mủ đơn giản như vậy.
'Mẹ...' Giọng Quan Mẫn Mẫn nghẹn lại.
'Đừng khóc, khóc hoài không giống Quan Mẫn Mẫn của mẹ chút nào.'
'Con khóc còn không phải vì lo cho mẹ sao?'
'Được rồi, không cần con lo, mẹ ổn mà, không tệ như con nghĩ đâu.
'Vậy...mẹ có tha thứ cho ba không?'
Mẫn Thiên Vân trầm mặc một lúc mới nhếch môi, 'Lúc đó mẹ với ba con cũng danh không chính ngôn không thuận, mẹ có lập trường gì mà nói tha thứ hay không?'
Nếu thật sự muốn trách cũng chỉ có thể trách ông biết được sự thật mà không nói cho bà biết mà thôi.
Nhưng muốn đối mặt với ông, bà vẫn còn cần chút thời gian để điều tiết cảm xúc.
'Vậy mẹ sẽ không li hôn với ba chứ?' Quan Mẫn Mẫn hỏi lại.
'Con muốn ba mẹ li hôn sao?' Mẫn Thiên Vân cốc lên trán con.
'Mẹ muốn sao cũng được, con không có ý kiến. Yên tâm đi, sau này con nuôi mẹ.' Thấy mẹ đã khôi phục lại tâm trạng, Quan Mẫn Mẫn cuối cùng cũng yên tâm.
'Có đứa con gái ngoan như con, mẹ còn mong gì nữa.'
'Mẹ, con cũng vậy. Con chỉ biết một người mẹ là mẹ thôi.'
Đêm hôm đó, hai mẹ con trò chuyện thật lâu mới ngủ.
****
Chuyện Mẫn Thiên Vân muốn gặp Diệp Dao, Sầm Chí Quyền ngày hôm sau đã sắp xếp xong.
Trong một gian phòng họp nhỏ, Diệp Dao bị hai nữ cảnh sát áp tải đến, khi nhìn thấy Mẫn Thiên Vân, tâm tình cô có chút kích động.
Ngược lại với cô, Mẫn Thiên Vân bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nhàn nhạt gọi, 'Diệp tiểu thư.'
Diệp Dao vốn tưởng mình cuối cùng đã được cứu, khi nghe được cách xưng hô xa cách đó, cả người đứng bật dậy...
'Bà gọi tôi là gì?' Cô kích động la lớn, hai nữ cảnh sát vội ấn cô trở lại ghế ngồi.
'Có gì không đúng không?' Mẫn Thiên Vân hỏi ngược lại, nhìn gương mặt và thần thái giống mình bảy tám phần kia, chẳng trách lần đầu tiên khi cô đưa văn kiện đến nhà họ Quan bà lại có cảm thấy thân thiết đến vậy.
Trước giờ chưa từng nghĩ, thì ra hai người lại là mẹ con, hai mẹ con có quan hệ máu mủ gần gũi nhất.
Nhưng lúc này nhìn cô, bà lại có một cảm giác xa lạ trước giờ chưa từng có.
'Tôi là con gái của bà, bà lại gọi tôi là Diệp tiểu thư? Mẫn Thiên Vân, có phải bà không muốn thừa nhận đứa con gái này không' Gương mặt xinh đẹp của Diệp Dao có chút vặn vẹo, giọng bén nhọn chất vấn.
'Trước khi cô đến Singapore thì đã biết quan hệ giữa tôi với cô, có phải không?' Mẫn Thiên Vân hỏi lại.
Từ khi cô đến Quan thị làm việc sau đó dần dà thâm nhập vào nhà họ Quan, tạo quan hệ với bà, khoảng thời gian này không kể là ngắn nhưng cô có thể nhẫn không tiết lộ nửa lời, thật sự rất lợi hại.
'Đúng vậy. Nhưng Quan Thiệu Hiên cũn không muốn nhận đứa con gái là tôi, tôi còn có cách nào?'
'Cho nên cô muốn hại Mẫn Mẫn?'
'Không phải là đã thất bại rồi sao?'
Nếu như thành công, cô còn khả năng ngồi đây nói chuyện sao?
'Diệp Dao, tại sao đến lúc này rồi mà cô còn chưa tỉnh ngộ?' Mẫn Thiên Vân không phải không đau lòng cho đứa con gái này bởi cho dù có xa lạ đến mấy thì nó cũng là đứa con bà rứt ruột đẻ ra.
'Bà đến thăm tôi, nếu chỉ vì muốn khuyên tôi hối cải gì đó thì không cần nói nữa.' Diệp Dao cắn răng lạnh giọng nói.
'Vậy cô cho rằng tôi nên nói gì với cô?' Giọng Mẫn Thiên Vân cũng lạnh xuống.
'Tôi mới là con ruột của bà, giờ tôi bị con gái nuôi của bà kiện đến phải ngồi tù, chẳng lẽ bà không cần chịu trách nhiệm sao?'
Mẫn Thiên Vân lắc đầu cười, 'Nếu như cô không làm gì quá đáng thì làm sao Mẫn Mẫn kiện cô được? Tính cách của Mẫn Mẫn thế nào tôi hiểu rất rõ, hơn nữa, cũng không phải tôi bắt cô làm những chuyện đó, tôi phải chịu trách nhiệm gì? Cô nói thử xem.'
Nếu không phải cô giở đủ thủ đoạn, tham lam muốn có được càng nhiều thì có lẽ hôm nay cũng không đi đến kết cuộc này.
'Bà sinh ra tôi nhưng lại không làm tròn nghĩa vụ, bà còn dám nói không có trách nhiệm sao?'
'Là ai khiến tôi không có cách nào làm tròn nghĩa vụ?' Mẫn Thiên Vân cười nhạt, 'Nếu muốn trách, vậy cứ đi mà trách Diệp Hàm Quân.'
'Mẫn Thiên Vân, bà đừng hòng phủi sạch trách nhiệm. Cho dù tôi không phải con ruột thì cũng đã cứu bà một mạng, bà đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao? Bà có còn lương tâm hay không?'
'Vậy cô có nhớ ngày đó tại sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy không?' Mẫn Thiên Vân lần nữa lắc đầu, nếu không phải như vậy, Mẫn Mẫn có lẽ cũng không kiên trì muốn kiện cô đến vậy, ' Ngoại trừ gây ra vụ tai nạn, cô còn muốn đẩy Mẫn Mẫn vào chỗ chết. Cho dù con bé thế nào thì cũng là con gái nhà họ Quan, nó đắc tội cô chỗ nào? Cô tự hỏi lòng mình đi, cô có lương tâm hay không?'
'Bà...bà là hồ li tinh phá hoại gia cang người khác, sớm biết tôi đã không cứu bà!'
Lúc này Diệp Dao đã biết Mẫn Thiên Vân tuyệt không có ý định rút lại khởi tố cho nên cũng không muốn giả vờ đáng thương cầu xin nữa, lời nói ra vừa độc vừa không kiêng dè.
Mẫn Thiên Vân cho dù sớm đã biết cô là người thế nào nhưng khi chính tai nghe thấy, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Hai người chắc chẳng còn gì để nói nữa rồi.
'Cô tự bảo trọng.'
Bà nhìn cô chăm chú, thốt ra một câu rồi đứng lên.