Chương 117: Cuộc chiến đầu tiên giữa hai cha con (1)
'Chúng ta đi đâu vậy?'
Xe rời khỏi bãi đỗ xe, cô tò mò hỏi.
'Đi mua đồ, sau đó về nhà lớn thăm vật nhỏ kia.
'Anh muốn mua quà hối lộ con trai em sao?' Nghe nói vậy, Quan tiểu thư bắt đầu hào hứng lên.
Đại boss liếc cô, 'Hình như cũng là con của anh.'
'Ồ.' Quan tiểu thư xấu hổ le lưỡi, 'Vậy em cũng có quà chứ?'
'Muốn có quà?'
Quan tiểu thư gật đầu.
'Nhận được quà rồi, tối nay về báo đáp anh xứng đáng.' Đại boss nói một cách nghiêm trang.
Quan tiểu thư đương nhiên biết "báo đáp" mà hắn nói là có ý gì, gương mặt nhỏ nhắn nóng lên, đột nhiên bật thốt, 'Chi bằng giờ em ở trên xe báo đáp anh, được không? Nghe nói...cũng rất kích thích.'
Nói rồi còn cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, người xe tấp nập nha! Nếu thật sự muốn làm gì đó mà không bị ai phát hiện thật không phải chuyện dễ dàng.
Bàn chân đang để trên chân thắng vô thức đạp mạnh xuống, cũng may chiếc xe tính năng cực tốt, chỉ khựng lại một chút rồi lại tiếp tục bình ổn bon bon trên đường.
Nhưng nội tâm người đàn ông thì bắt đầu dậy sóng, 'Quan Mẫn Mẫn, lát nữa anh nhất định dẫn em đi thể nghiệm một chút cái gì là kích thích.'
'Người ta tò mò, tùy tiện nói cũng không được sao?' Cô có chút hối hận mình nói năng không lựa lời.
'Không được, nói được phải làm được, thỏa mãn trí tò mò của em là nhiệm vụ và trách nhiệm của anh.'
Lại còn đem nhiệm vụ và trách nhiệm ra nói nữa chứ.
Vừa nghĩ tới thể lực gần như dùng hoài không hết của đại boss, Quan tiểu thư có chút muốn khóc, lại có chút xíu xíu nôn nao muốn thử, không biết cái kia, kích thích đến cỡ nào.
****
Chiếc xe sang quý giá tiền trên trời lướt nhanh trên những con đường đông đúc rồi dừng lại trước cửa Nghi An Thành.
Người đàn ông xuống xe trước, rất phong độ vòng qua giúp cô mở cửa xe sau đó chủ động nắm tay cô dẫn xuống, sau đó cứ nắm không buông.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường dành cho người đi bộ, người đàn ông thẳng tắp trong bộ Tây trang cắt may thủ công, thủ công lẫn chất liệu đều là cực phẩm càng làm nổi bật gương mặt tuấn lãng với những đường cong rõ ràng, càng khiến lộ ra anh khí bức người, nơi cổ tay có thể loáng thoáng thấy chiếc đồng hồ kiểu dáng tinh tế, sang trọng mà không dung tục, có thể thấy đây tuyệt đối là một người đàn ông có phẩm vị hơn nữa còn chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Chẳng trách suốt trên đường đi thu hút được ánh mắt hâm mộ của biết bao cô gái trên đường.
Ngược lại cô thì sao? Sơ mi trắng phối với chiếc váy jeans có dây đai đeo, mái tóc dài được buộc lên kiểu đuôi ngựa, bộ dạng trẻ trung, trong sáng như một cô thiếu nữ.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bị giữ chặt trong bàn tay to ấm áp của hắn, chân bước vội theo hắn.
'Mình đi đâu vậy?'
'Mệt rồi?' Sầm Chí Quyền cúi xuống, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô.
Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, hắn cũng không nói gì thêm nhưng bước chân dường như hơi chậm lại.
Vừa đi cô vừa len lén nhìn người đàn ông cao to đĩnh đạc bên cạnh, hắn cao thật đó! Chắc không thấp hơn 1m85, mà cô 1m64 so với những cô gái khác cũng không kể thấp nhưng đứng cạnh hắn lại thấp hơn một cái đầu, vừa khéo đứng đến vai hắn.
Ngũ quan của hắn cao thẳng, mày rậm mắt sáng, anh khí bức người, người đàn ông như vậy, chắc phải có rất nhiều cô gái xiêu lòng vì hắn đúng không?
Chí ít theo như cô biết cũng có mấy người rồi.
Nhưng người đàn ông này, giờ lại nắm tay cô, đi trên đường phố đông đúc, hai người họ thậm chí, còn có chung một đứa con.
Trước giờ cô chưa từng dám nghĩ mình sẽ có một ngày cùng ba của đứa bé đi bên cạnh nhau, giống như một đôi vợ chồng như hôm nay.
Vợ chồng – hôn nhân đối với cô mà nói cảm giác rất xa lạ, trước giờ cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới.
Nhưng bây giờ, khi hai người tay trong tay, đột nhiên bắt đầu hơi hơi cảm nhận được.
Nhưng, nếu như thực sự kết hôn, liệu cô có từ một cô gái thanh xuân mơn mởn trở thành một bà nội trợ không?
'Đang nghĩ gì vậy?' Người đàn ông rốt cuộc dừng bước, cúi đầu nhìn vẻ mờ mịt của cô gái.
'Đang nghĩ, liệu em có thành bà nội trợ không!' Trong lòng nghĩ gì không ngờ lại buột miệng nói ra.
Người đàn ông bật cười một tiếng, vò đầu cô, 'Trong đầu sao cứ nghĩ toàn những chuyện không đâu vậy? Đi thôi.'
'Đi đâu?'
Người đàn ông chỉ tay về phía một cửa hàng trang trí rất đẹp, 'Mua đồng hồ.'
Quan Mẫn Mẫn nhìn tấm bảng hiệu lấp lánh trên cao mới trì độn nhớ ra trước khi rời Melbourne hắn bảo cô mua đồng hồ tặng mình, lúc đó vốn định đến cửa hàng miễn thuế ở sân bay mua, kết quả hai mẹ con giận dỗi nhau một chút nên quên béng mất.
Nhưng đây cho dù bù lại, đại boss cũng đâu cần kéo cô vào đây chứ?
Loại đồng hồ thương hiệu nổi tiếng như Patek Phillipe cô mua làm sao nổi? Những chỗ này phải là chỗ cô nàng phá của Sầm Tĩnh Di tới mới đúng, không ngờ boss cũng có sở thích này, quả nhiên là hai anh em, chọn mua gì cũng giống nhau.
'Có thể đổi một chỗ khác không?'
Đổi chỗ? Tại sao phải đổi chứ? Đại boss không chút phản ứng kéo cô vào cửa.
Giám đốc tiêu thụ nhiệt tình tiến đến đón, vừa liếc mắt đã nhìn ra thân phận và địa vị của người đàn ông này, làm cái nghề này của ông thường phải xem tin tức, đối với những nhân vật lớn trong thương giới, chính giới đều phải nhớ kỹ, đây là kiến thức nghề nghiệp thường thức.
Vị giám đốc giới thiệu mấy kiểu mới nhất mới được trưng bày trong triển lãm quốc tế cho hắn nhưng thấy vẻ không có hứng thú của boss lại giới thiểu mấy kiểu cổ điển cho hắn.
Đại boss vẫn không nói một lời, ngược lại Quan Mẫn Mẫn không nhịn được lên tiếng, 'Anh rốt cuộc muốn mua loại nào vậy?'
'Mang mấy kiểu đồng hồ đôi lại đây, em chọn.' Đại boss rốt cuộc lên tiếng nói ra yêu cầu của mình đồng thời đẩy Quan Mẫn Mẫn nãy giờ vẫn nhìn những kiểu đồng hồ bằng ánh mắt tò mò lên phía trước.
Giám đốc lập tức đi lấy mấy kiểu đồng hồ đôi cho boss xem. Haizz, sớm nói có phải tốt hơn không? Nhưng vừa nãy cô gái kia không phải nói muốn mua đồng hồ cho anh ta sao? Kết quả người ta lại nói muốn mua đồng hồ đôi, làm hại vị giám đốc tiêu thụ là ông nói nửa ngày cũng không biết nhu cầu thực sự của đối tượng mình cần phục vụ, thật sự là quá mất tiêu chuẩn.
'Nói trước nha, em không có tiền đâu.' Quan tiểu thư ngồi xuống ghế, tay chống cằm nhìn hắn.
'Có nói bắt em trả sao?' Hắn nhẹ câu lên một nụ cười, 'Ngày mai anh cho người làm một thẻ phụ cho em.'
'Ồ, là thẻ lương hay là thẻ bao dưỡng?'
'Em thích loại nào?'
'Cả hai cái có được không?' Quan tiểu thư giơ hai ngón tay lên.
'Được.' Đại boss rất hào phóng gật đầu, 'Nhưng nếu muốn thẻ bao dưỡng thì phải tận tâm tận lực hầu hạ kim chủ một chút.'
Giám đốc lúc này đã dẫn theo hai nhân viên phục vụ mang những khoản đồng hồ đôi kiểu mới và kiểu cổ điển đến trước mặt hai người, làm như không nghe thấy những câu đối thoại đầy tình sắc giữa hai người, bắt đầu giải thích điểm đặc biệt của từng kiểu cho hai người một cách chuyên nghiệp.
Thực ra Quan Mẫn Mẫn không nghe lọt tai bao nhiêu, cuối cùng chọn một cặp mà cô cảm thấy thuận mắt nhất --- Đồng hồ mặt ốc xà cừ kiểu cổ.
Đại boss đưa tấm thẻ đen cho vị giám đốc, ánh mắt không chớp một cái.
Ngược lại hàng mi dài của Quan Mẫn Mẫn chớp thật nhiều lần, tấm thẻ đen trong truyền thuyết rốt cuộc cũng để cô nhìn thấy rồi, cô xuất thần nhìn thật lâu.
Lúc người giám đốc đem thẻ trả lại cho Sầm Chí Quyền, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
'Muốn?' Đại boss nhàn nhạt hỏi.
Quan tiểu thư đầu tiên là gật đầu sau đó lại lắc đầu.
Vừa gật đầu lại lắc đầu là ý gì? Muốn hay là không muốn?
Quan tiểu thư đó là không dám muốn. Cô cũng không phải nhân vật quan trọng gì, tấm thẻ đó cho dù đến tay cô cũng không dám lấy ra xài.
'Giúp anh đeo lên đi.' Chiếc đòng hồ hiệu của boss không biết đã được tháo xuống từ lúc nào, đưa cổ tay trống không đến trước mặt cô.
Quan Mẫn Mẫn cẩn thận dè dặt đeo chiếc đồng hồ kiểu nam lên tay hắn sau đó cũng đưa tay để hắn đích thân đeo chiếc đồng hồ kiểu nữ tinh xảo lên cổ tay nhỏ nhắn của mình.
Tuy rằng không phải trao nhẫn như trong hôn lễ nhưng cảm giác thân mật rất khác như thế này lại quẩn quanh trong lòng hai người thật lâu.
Sau đó Quan Mẫn Mẫn lại bị hắn nắm tay kéo ra khỏi cửa hàng đồng hồ, hai bàn tay một trái một phải nắm lấy nhau, trên cổ tay cả hai là cặp đồng hồ kiểu tình nhân sang trọng thật sự khiến rất nhiều lóa mắt.
'Tiểu tử kia thích nhất là gì?' Sầm Chí Quyền tùy ý hỏi. Mua cho người lớn xong, giờ đã đến phiên con nít rồi.
'Những thứ nó thích phải để nó tự đi lựa mới được. Thời gian không con sớm nữa, chúng ta đến tiệm sách một chuyến được không?' Quan tiểu thư hào hứng hỏi.
Đã lâu rồi cô không mua sách, vừa khéo đi qua một dãy cửa hàng sách sao lại có thể không vào?
Cái tiểu Quan tiên sinh thích đều không ngoài những sản phẩm điện tử, trước giờ cô đều để thằng bé tự chọn, mình trả tiền là được rồi, nào biết thằng bé thích cái gì? Lần sau đưa nó đi cùng hoặc ở nhà cùng lên mạng đặt mua là được rồi.
Sầm Chí Quyền quả thực hết biết nói sao nhìn bộ dạng vô tư lự của cô, trong lòng lại thầm thở dài một tiếng.
Nhưng khi Quan tiểu thư chọn được một đống truyện tranh bước ra, hắn đã không còn sức để thở dài nữa rồi.