Chương 116: Ngày đầu tiên của Quan trợ lý (2)
Quan Mẫn Mẫn ngồi ở văn phòng của thư ký trưởng nghe "tiền bối" dạy dỗ suốt hai tiếng đồng hồ về cương vị mới của mình, nghe đến cô đầu váng mắt hoa.
Trời ạ, công việc trợ lý này còn nhiều hơn cái chức quyền tổng tài của cô n lần nha, cô có thể không nhận không?
Tuy rằng mức lương hấp dẫn vô cùng nhưng cô cũng biết, lấy được càng nhiều thì phải trả giá càng nhiều.
Cô là muốn tìm một công việc ổn định đàng hoàng nhưng cái chức trợ lý cho đại boss này tính khiêu chiến quá cao, huống gì vừa nãy Sầm Giai Di cũng có nói, nội dung công việc chủ yếu là xử lý những khoản đầu tư của boss ngoài Sầm thị, có trời mới biết lỡ cô làm hỏng rồi thì thế nào?
'Lúc ở đại học em học cái gì?' Thấy vẻ rầu rĩ của Quan tiểu thư, Sầm Giai Di đặt xấp văn kiện trên tay xuống hỏi.
'Văn học.'
Sầm Giai Di ho khan mấy tiếng, Quan tiểu thư, cô tốt xấu gì cũng nên học kinh doanh chứ, đây mới là sự lựa chọn chính xác! Nhưng giờ nói gì hình như cũng đều muộn rồi.
Cô nhớ trước đây thành tích học tập của cô cũng không tốt, bảo cô học quản trị kinh doanh có lẽ cũng không cách nào học vào nổi.
'Mặc kệ, lệnh điều động nhân sự là do anh của chị trực tiếp hạ lệnh, em đi tìm anh ấy đi.' Nói không chừng đại boss vạn năng có thể biến cô thành một tinh anh trong giới kinh doanh thì sao?
Ai mà biết được, dù sao có thể sinh ra một đứa con thông minh như vậy, người mẹ chắc cũng chẳng kém cỏi đến đâu đúng không? Dù rằng bây giờ khoa học đã chứng minh, trí thông minh của đứa con chủ yếu được di truyền từ ba nó.
'Chị bảo em đi tìm Sầm Chí Quyền? Liệu anh ta có thay đổi chủ ý, tìm một người khác không?' Quan Mẫn Mẫn lòng tràn trề hi vọng hỏi.
'Không đâu.' Thư ký trưởng không chút lưu tình dội nước lạnh cho cô, 'Quan tiểu thư, tốt xấu gì em cũng đã từng sắm vai quyền tổng tài kia mà? Không phải chỉ một cái chức trợ lý nhỏ xíu thôi sao, sợ gì chứ? Được rồi, yên tâm đi, cho dù em làm hỏng chuyện anh họ lớn chắc cũng sẽ không mắng em đi. Chị còn mấy phần văn kiện gấp phải xử lý, có vấn đề gì, em tự tìm anh ấy nói chuyện đi.'
Nói một thôi một hồi, cuối cùng thư ký trưởng trực tiếp đẩy cô trợ lý tổng tài chưa chính thức nhậm chức ra ngoài.
Trở về văn phòng của boss, hắn đang nghe điện thoại, thấy cô vào thì chỉ tay vào sofa ra hiệu cho cô đến đó ngồi chờ mình.
Quan trợ lý đi đến đó, trực tiếp gục ngã trên sofa.
Năm phút sau, khi boss nói xong điện thoại đi qua, nhìn cô gái đang mềm yếu vô lực nằm đó thì quan tâm hỏi, 'Sao vậy?'
Quan Mẫn Mẫn ngồi dậy, nhìn thẳng boss, lần nữa xác nhận, 'Anh thật sự muốn em làm trợ lý của anh sao?'
Dưa tay vén những sợi tóc rối của cô ra sau tai, hắn ung dung nói, 'Giấy bổ nhiệm không phải đã đưa đến tay em rồi sao? Đừng nên hoài nghi quyết định của anh.'
'Tại sao chứ?' Cô nghi hoặc hỏi lại.
'Em nói xem tại sao?' Hắn ném vấn đề trả lại cho cô.
'Em làm sao biết đầu óc của những vị đại boss như anh đang suy nghĩ gì chứ.'
'Giờ không phải em đang tìm việc sao?' Nhớ tới phần thông báo tuyển dụng bị tên tiểu tử kia sửa lung tung cả, trán hắn bắt đầu giật giật. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với vật nhỏ kia về vấn đề này.
'Đúng vậy. Nhưng làm trợ lý của anh áp lực lớn quá! Em sợ trước khi em bị anh ép khô thì anh đã bị em chọc tức chết trước rồi.' Cô thành thực nói.
'Em cảm thấy làm trợ lý của anh khó lắm sao?' Nếu như là người khác, năng lực bình thường chắc chắn không cách nào đảm nhiệm nhưng đối tượng là cô, yêu cầu đương nhiên không giống nhau.
Mục đích của hắn cũng không phải muốn đào tạo cô thành tinh anh trong giới kinh doanh, hắn chỉ muốn trước khi kết hôn dùng một lý do rất tự nhiên trói cô lại bên cạnh mình, miễn cho cô suốt ngày chạy loạn, như vậy sớm muộn gì hắn cũng bị bệnh tóc bạc sớm.
Đương nhiên, điều này không thể nói với cô, bằng không lại muốn co chân chạy.
'Chí ít những nội dung mà vừa nãy chị Giai Di nói với em đều là những thứ trước đây em chưa từng tiếp xúc qua.' Cái gì cổ phiếu, thời hạn giao hàng gì đó cô hoàn toàn không biết, còn mỗi ngày phải thu thập một đống số liệu, phân tích xong làm báo cáo trình cho đại boss nữa, chỉ nghĩ đến thôi là đã nhức đầu rồi.
Trước đây cô làm tổng tài, chuyện thu thập và phân tích số liệu đã có người làm sẵn, cô chỉ cần ký tên là được, cho dù xem không hiểu cũng có người để hỏi, nhưng giờ đổi lại là cô làm những việc này, quả thực không có cách nào tưởng tượng.
Nhưng chỗ tốt duy nhất chính là sau này cô có thể cáo mượn oai hùm, học theo boss lấy chút tiền tích lũy của riêng mình ra đầu tư kiếm thêm, nhưng điều kiện tiên quyết là, cô đừng bị công việc đè chết mới được.
'Vậy công việc mà em muốn là thế nào?' Hắn kéo cô vào lòng, nghiêm túc hỏi.
'Việc nhẹ, lương cao, gần nhà.' Cô đếm ngón tay nói, rõ ràng công việc trợ lý cho hắn chỉ phù hợp với điều thứ hai.
Cô tưởng rằng hắn sẽ mắng cô, kết quả không ngờ boss lại gật đầu, 'Ừm, không sai, rất có lý tưởng.'
Không có dã tâm, chỉ muốn sống cuộc sống mà mình muốn, đây là điều mà rất nhiều người làm không được, ngay cả hắn cũng không dám nghĩ đến bởi vì hắn có dã tâm trong sự nghiệp, thích cảm giác thành tựu, thích hưởng thụ cảm giác chinh phục được thử thách.
'Em nói thật đó!' Cô chu môi, tiếp tục giải thích, 'Em chỉ muốn tìm một công việc phù hợp với năng lực của mình, đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, sau khi tan sở không cần tốn thời gian, tốn tâm tư suy nghĩ về công việc.'
'Vậy thời gian đó em dùng để làm gì?' Nghe cô nói nghiêm túc như vậy, hắn cũng muốn thâm nhập tìm hiểu xem suy nghĩ của cô thế nào.
'Chơi nha.' Cô bắt đầu hưng phấn lên, 'Chơi đủ thứ, chơi mệt thì về nhà xem truyện tranh.'
Người đàn ông nhìn cô không chớp, ánh mắt thâm thúy như muốn xem thấu điều cô nói là thật hay giả. Thực ra không cần suy nghĩ nhiều, nhìn bộ dạng hào hứng của cô khi nói về những chuyện mình muốn làm, hắn biết cô nói thật.
Điều cô tìm kiếm rất đơn giản, chính là niềm vui trong cuộc sống, không vì danh, không vì lợi, thích cuộc sống ấm áp nhẹ nhàng, bình thản sống qua ngày.
Thực ra, hắn với cô chính là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Chẳng trách mỗi lần gặp cô, trên gương mặt thanh tú thường lộ ra ý cười ngọt ngào, tiếng cười giòn tan mê người, bởi vì mơ ước không cao cho nên rất dễ thỏa mãn.
Nhưng...
Người có lòng lo cho sự nghiệp như hắn lại khó được thích một cô gái như thế! Bởi vì trên người cô có thứ mà hắn không có.
Ba mươi mấy năm cuộc đời mình hắn sống như một trò chơi, không ngừng thăng cấp, không ngừng trèo lên, khiêu chiến với cái mới, ngày tháng như vậy, thực ra cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Để cô ở bên cạnh, để bản thân cảm nhiễm sự vui vẻ của cô cũng coi như một loại thả lỏng, nhất là khi nhìn vẻ mặt tươi cười hớn hở của cô, thật sự khiến hắn nhìn không rời mắt được.
Hắn không cần một người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ cần một người mà nội tâm thực sự khao khát muốn có.
Trước đây hắn không suy nghĩ sâu như vậy nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ vì sao mình vẫn luôn muốn có cô, thực ra lý do rất đơn giản.
Cái hắn thích, chính là sự đơn giản của cô.
'Vậy em có thể coi công việc này giống như chơi vậy!' Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, 'Còn có thể theo anh ra nước ngoài, đảm bảo sau khi tan sở sẽ không để em phải suy nghĩ về công sự nữa, thế nào?'
'Anh thật sự bỏ nhiều tiền như vậy mời một trợ lý năng lực bình thường lại không muốn tăng ca sao?'
'Ừ.' Hắn gật đầu.
'Sao em cứ cảm thấy có gì đó bất an?'
'Ngay cả chiếc ghế tổng tài em cũng ngồi rồi, chẳng lẽ lại sợ cái chức trợ lý nho nhỏ này làm không xong?' Hắn trêu cô.
'Hai cái khác nhau mà!' Cô bất mãn phản bác, 'Làm tổng tài là vì em bị ba ép. Bằng không sao lại bị anh bắt nạt thảm như thế?'
'Có gì khác nhau đâu, đều là làm việc, đều là xử lý vấn đề. Tin anh đi, em có thể làm được, ok?' Đại boss chủ động lướt qua chuyện mình bắt nạt cô.
'Lỡ như làm hỏng chuyện của anh thì sao?' Tiếp nhận Quan thị, cô không có áp lực lớn như vậy bởi vì cho dù Quan thị có sụp đổ thật cũng không ai đem trách nhiệm đổ lên đầu cô, nhưng công việc của boss thì không giống như vậy.
'Có anh ở đây, sẽ không có chuyện đó đâu.'
'Em sợ đến lúc đó làm anh mất mặt.'
Đây là lời nói thật, một ông chủ anh minh thần võ như hắn bên cạnh sao lại có thể có một nhân viên quèn như cô được.
'Đừng suy nghĩ nhiều quá. Hôm nay chúng ta tan sở sớm.' Đại boss đứng lên, kéo cô cùng đứng theo.
'Giờ mới 5 giờ mà tan sở rồi sao?' Cô khó hiểu hỏi lại.
'Ừ, đây là đặc quyền của tổng tài, ngay cả trợ lý của tổng tài cũng vậy.' Người đàn ông quay lại bàn làm việc lấy ví và chìa khóa xe, nắm tay cô kéo đi.
Xem ra hắn đã nhất quyết chọn cho cho vị trí trợ lý này rồi! Dù sao những gì nên nói cô cũng nói hết rồi, đến lúc đó nếu hắn dám mắng cô, cô nhất định phủi tay không làm.