Đội trưởng Biên khẽ gật gù: “Lúc trước xem hồ sơ phổ thông của ông ta, chúng tôi cũng đã chú ý đến điểm này. Có khả năng là bọn họ chỉ ly hôn giả.”
Trương Cương nói: “Ly hôn là thật, chỉ có điều sau khi ly hôn vẫn ra vào chung một túi thôi.”
“Đúng đúng đúng, ly hôn chỉ là trên hình thức giấy tờ nhằm để cho các tài khoản không liên quan về mặt pháp lý thôi.” Đội trưởng Biên cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt thì thào: “Vậy các anh đã kiểm tra nhà của bọn họ chưa? Hai người có phải đang sống chung không?”
“Tôi đang kêu Ngô Phương Châu điều tra mấy chuyện này. Có điều, Tô Tình đã bị bắt mà các anh xem, trưởng phòng Kim vẫn còn bình tĩnh nhỉ.” Đội trưởng Biên nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt cố tỏ ra bình thường của trưởng phòng Kim rồi cười khẩy: “Tô Tình dù sao cũng là vợ trước của ông ta, còn dính dáng đến buôn lậu m.a tú.y, mà ông ta là cảnh sát nhân dân, hơn nữa còn là trưởng phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, vậy các anh cảm thấy ông ta bình tĩnh như vậy có hợp lý không?”
Ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt khen ngợi.
“Vương Nguyệt, cô nói có lý. Đáng ra ông ta không nên bĩnh tình như vậy mới đúng. Nói thế nào thì ông ta cũng có chung con với vợ cũ, hơn nữa vợ cũ còn xảy ra chuyện như vậy, lý ra ông ta phải cảm thấy mất mặt, chứ đâu có kiểu bình tĩnh dửng dửng như vậy được?”
“Cho nên mới nói, càng bình tĩnh thì càng có vấn đề.” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Bây giờ các anh hẳn đã hiểu rồi chứ? Ông ta tối thiểu cũng phải là tên trùm khá có máu mặt đấy!”
Ba người đội trưởng nặng nề gật đầu.
“Vương Nguyệt, tôi tin cô một trăm phần trăm!” Đội trưởng Biên bèn nói.
“Tôi cũng tin cô. Vụ án phân xác lần trước chỉ một cái liếc mắt là cô đã xác định được hung thủ, nhiêu đó cũng đủ thấy lợi hại rồi.” Trương Cương cũng nói, “Vương Nguyệt, sau này có vụ án lớn cô phải giúp chúng tôi đấy nhé.”
Lý Đỉnh không ngờ hai vị đội trưởng này lại tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt đến vậy, nhưng từ chuyện cô nhận định Kiều Thanh là kẻ buôn lậu m.a tú.y, còn làm cho Kiều Mộc thú nhận tội lỗi thì anh ấy đã cảm thấy cô gái này quả thực lợi hại.
Bất kể là trực giác hay điều gì thì chuyện này cũng đã có sức nặng rất lớn.
Hơn nữa, lần này cô còn gài bẫy làm nổ tung bằng chứng chống lại trưởng phòng Kim. Mặc dù chưa điều tra được là có liên quan đến trưởng phòng Kim hay không, nhưng chỉ riêng việc ông ta là một cảnh sát lão thành, mà Tô Tình lại buôn lậu m.a tú.y, nói không có liên quan đến trưởng phòng Kim thì Lý Đỉnh anh có trăm người cũng không tin được!
“Vương Nguyệt, tôi cũng tin cô, hy vọng lần hợp tác này có thể một mẻ hốt gọn tổ chức này, trả lại cho Cảng Thành môi trường thanh tĩnh và an toàn!” Lý Đỉnh nói.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng gật đầu: “Được ba vị đội trưởng đây tin tưởng, tôi quả thực rất vinh hạnh. Tôi nhất định sẽ nổ lực hết sức. Suy cho cùng quê nhà của tôi cũng ở Cảng Thành, nên dĩ nhiên tôi cũng hy vọng trị an ở đây sẽ tốt hơn!”
Bốn người rôm rả trò chuyện với nhau, lúc này trong hội trường người càng đông thêm đông.
“Tôi không biết Cảng Thành của chúng ta lại có nhiều khu vực vậy đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn lượt người vào mà không khỏi cảm thán.
“Nhiều bộ phận lắm, nhưng phóng viên thì hình như chỉ có mình cô thôi.” Lý Đinh đáp.
Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, đúng là không tia thấy người đồng nghiệp nào. Cô cũng tỏ ra kinh ngạc: “Lẽ nào chỉ cho mình tôi độc quyền đăng tin?”
“Có thể. Cô cũng biết là lãnh đạo của Cục Thành phố và Triệu gia quen biết nhau mà.” Đội trưởng Biên khẽ nhướn mày với cô, “Lần trước phó đồn Lý có nói là các vụ án của cảnh sát đều do Cảng Long các cô độc quyền đăng tin, nên rất có thể là chỉ dành cho riêng cô!”
Kỷ Hi Nguyệt cười khan: “Thì ra là như vậy, haha, xem ra tôi còn cách phóng viên kim bài không xa nữa.”
“Ở trong lòng chúng tôi cô đã là phóng viên kim bài rồi. Nói thật lòng, mấy năm qua chúng tôi tiếp xúc với cánh phóng viên không phải ít, nhưng chưa có người nào được như cô. Giá mà cô làm phóng viên sớm thì tốt rồi.”
“Đội trưởng Biên, bây giờ tôi còn chưa tốt nghiệp nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.