Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt mệt mỏi nhưng đầy nghiêm túc của Lý Đỉnh, điều này chứng tỏ anh ấy có chấp niệm rất sâu sắc với vụ án này.
Lý Đỉnh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy lập tức chạy qua bên đây, ngồi thẳng xuống bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ tiểu thư, cô cũng đến à?”
“Đội trưởng Lý, tôi là Vương Nguyệt.” Kỷ Hi Nguyệt liền đưa thẻ công tác trước ngực cho anh ấy xem, vì xung quanh có rất nhiều người không biết thân phận thật của cô.
“Đúng đúng đúng, Vương Nguyệt, Vương Nguyệt!” Lý Đính liền gật đầu xin lỗi, “Tối qua may mà có cô.”
“Cũng nhờ người của đội trưởng Biên giỏi nữa.” Kỷ Hi Nguyệt đưa ngón cái với đội trưởng Biên.
Đội trưởng Biên lắc đầu cười: “Nếu không có nha đầu cô lanh trí, nghĩ ra được chiến thuật này thì có lẽ chúng tôi cũng không thể có bước đột phá nhanh như vậy.”
“Đúng đấy Vương Nguyệt, cám ơn cô rất nhiều. Phải rồi, nhà hàng đó?” Lý Đỉnh có chút áy náy.
“Không sao, tạm ngừng kinh doanh thôi. Dì Dương là một công dân có tinh thần chính nghĩa rất mạnh, dì ấy cũng hy vọng sớm tiêu diệt được tổ chức buôn lậu m.a tú.y này. Chút thất thoát này đối với dì ấy chẳng là gì cả, với lại Tiền Vạn Hào và bố tôi cũng sẽ bù đắp cho dì ấy, nên các anh không cần lo lắng.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chớp đôi mắt, dáng vẻ rất tinh nghịch.
“Quả nhiên là người giàu có. Nếu chúng tôi mà có nguồn kinh phí lớn như vậy thì cũng không đến nỗi việc gì cũng bị cản tay cản chân.” Đội trưởng Biên thở dài, “Đúng rồi, nói đến tiền mới nhớ, sợi dây chuyền của cô có thể cầm về rồi đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến sợi dây chuyền của Triệu Húc Hàn, lập tức gật đầu đáp: “Được, lát về tôi sẽ ghé lấy. Trần Thanh sẽ bị kết án bao nhiêu năm?”
“Cũng không ít đâu. Sợi dây chuyền của cô có giá lên đến trăm vạn, mà ăn trộm đồ hàng trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, còn cụ thể thế nào thì phải xem phán quyết của toà án đã.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, có chút thương cảm.
“Trưởng phòng Kim đến rồi!” Trương Cường có phần căng thẳng.
Mọi người cùng nhìn thấy trưởng phòng Kim bước ra từ con đường phía dưới phòng họp, bên cạnh ông ta còn có hai người, vừa đi vừa nói gì đó.
Hai tay trưởng phòng Kim chắp sau lưng, rất ra dáng một nhà lãnh đạo.
Kỷ Hi Nguyệt híp mắt, nói: “Đúng là hạng người ra vẻ đạo mạo!”
“Xuỵt!” Đội trưởng Biên cuống quýt nói, “Vương Nguyệt, đừng nói linh tinh, chúng ta chưa có bằng chứng xác thực, khéo mang tội vu khống là ăn cám đấy!”
“Tôi biết mà, chỉ là nhìn thấy loại người ghê tởm này còn đáng xấu hổ hơn những tên tội phạm tuyến đầu thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn cay cú nói.
Lý Đỉnh thì thào: “Vương Nguyệt, cô đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tóm gọn ông ta!”
Mọi người lũ lượt gật đầu, cũng may là bốn người họ ngồi chung với nhau, nếu không mấy lời bình luận như vậy mà để người khác nghe được thì chỉ e là phong ba sẽ kéo đến.
“Tổ truy nã tội phạm m.a tú.y của Cục Thành phố có bộ phận chuyên môn, còn trưởng phòng Kim chỉ là trưởng phòng của khu vực Di Hòa, quyền lực lý ra đâu có lớn đến thế nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không hiểu.
Lý Đỉnh thở dài giải thích: “Khu vực đầu tiên xuất hiện m.a tú.y ở Cảng Thành chính là khu vực Di Hòa của chúng tôi, cho nên Cục Thành phố đã cử trưởng phòng Kim đến thiết lập phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, cũng là phòng truy nã tội phạm m.a túy lớn nhất trong tất cả khu vực. Đương nhiên là trên Cục thành phố vẫn có lãnh đạo, nhưng trưởng phòng Kim đã giữ chức vụ này hơn năm năm với kinh nghiệm tương đối phong phú, cho nên lãnh đạo trong Cục đều rất coi trọng ông ta.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Nói vậy là trưởng phòng Kim đã từng bắt được bọn buôn lậu m.a tú.y?”
“Dĩ nhiên, còn nhiều nữa là đằng khác, bởi vậy nghe cô nói…khụ khụ, không có bằng chứng ai đâu dám tin?” Đội trưởng Lý nói.
Kỷ Hi Nguyệt trịnh trọng gật đầu: “Quả nhiên là hạng người xảo quyệt. Có điều ông ta đã giữ chức vụ này hơn năm năm, mà ly hôn với vợ trước cũng đã hơn năm năm, chuyện này có phải hơi trùng hợp rồi không?”