Lý Đỉnh và Kỷ Hi Nguyệt đều biến sắc, lập tức xoay đầu nhìn về hướng mà La Hi vừa nói.
Ngay góc cửa ra vào quán cà phê ở bên kia, có một người đàn ông đội nón lưỡi trai màu đen đang cúi đầu, nhưng ngay sau đó hắn lại ngước lên nhìn về hướng bọn họ.
Thấy cô và Lý Đỉnh cũng đang nhìn sang bên đây, hắn không khỏi sửng sốt, sau đó đứng bật dậy bỏ chạy ra ngoài.
“La Hi, mau bắt anh ta lại!” Kỷ Hi Nguyệt cuống quýt nói.
Lý Đỉnh cũng nhanh chóng đứng lên, đuổi theo ra ngoài. La Hi chạy đầu tiên, kế đến là Lý Đỉnh, Kỷ Hi Nguyệt cũng lập tức đuổi theo.
Tốc độ của người đàn ông đó rất nhanh, hắn ta chạy thẳng vào một trung tâm thương mại lớn bên cạnh.
Có điều, tốc độ của La Hi còn nhanh hơn thế nữa, chỉ trong nháy mắt là anh ấy đã gần như đuổi kịp hắn ta.
Người đàn ông đó xoay đầu liếc nhìn, thấy vậy liền sợ hãi tăng thêm tốc độ, chạy thẳng vào trung tâm thương thương mại rồi lao về hướng cổng an ninh.
Qua cửa an ninh là cầu thang. La Hi khẽ nhếch môi, hắn ta thật sự cho rằng đây không phải là nơi dễ xuống tay ư? Đúng là là một tên không biết sống chết.
Trong nháy mắt, hắn ta đã xuống đến bãi đậu xe tầng hầm, nhưng vừa mới đi được một đoạn bậc thang, cả người La Hi đã leo lên cầu thang, một cú bật nhảy vọt thẳng tới trước mặt hắn ta.
Hắn ta vô cùng kinh ngạc, lập tức tung một cước về hướng La Hi, nhưng thân thủ của La Hi không phải người bình thường có thể so sánh được.
Tên đó vừa tung cú đá, La Hi đã vung tay, dúng lực tay chém thẳng vào chân của hắn ta.
Hắn ta hét lên thảm thiết, nhưng ngay sau đó liền rút ra một con dao hoa quả bén nhọn.
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt và Lý Đỉnh cũng đã đuổi kịp đến nơi, đúng lúc nhìn thấy con dao hoa quả sáng loáng đang vung về hướng La Hi.
“Cẩn thận!” Lý Đỉnh hoảng sợ kêu lên.
Nhưng chân của La Hi đã nhanh chóng tung một cước. Người đàn ông đó lại hét lên thảm thiết, con dao hoa quả rớt xuống đất, phát ra tiếng ‘đinh đang’ khi rơi trúng cầu thang.
Lý Đỉnh vội vàng lao đến, dùng còng tay còng hắn ta lại.
“Nói! Mày là ai? Tại sao lại theo dõi tao?” Còng tay hắn xong, Lý Đỉnh ra sức đá vào người hắn.
Thực sự là cái chết của người bạn đã khiến anh ấy không còn nơi nào để trút giận, bây giờ lại nhìn thấy tên tội phạm ở trước mặt, làm sao anh có thể giữ được bình tĩnh.
“Các anh đuổi theo tôi làm gì? Tôi đã phạm tội gì chứ!” Tên đó thét lên.
“Tội gì à? Tàng trữ hung khí, còn muốn chém người mà chưa phải tội à!” Lý Đỉnh biết, anh ấy không thể bắt tên này với lý do sử dụng m.a tú.y, bởi vì không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng cũng may là tên này muốn chém người, như vậy cũng đã đủ lí do để anh ấy dẫn người về đồn.
Chỉ cần dẫn về được, anh ấy nhất định sẽ bắt hắn ta khai ra thứ gì đó.
“Nói, ông chủ là mày là ai! Là ai đã kêu mày theo dõi tao! Có phải chúng mày đã giết Hà Vĩ không!?” Lý Đỉnh căm phẫn hỏi. Hà Vĩ chính là người bạn thuộc đội phòng chống tội phạm m.a tú.y ở trong Cục.
“Thần kinh! Ông mày không biết mày đang nói gì cả!” Tên đó cũng rất cứng đầu.
“Không biết đúng không? Vậy thì để ông đây cho mày biết!” Lý Đỉnh ra sức đấm đá.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy không ổn, vội vàng nháy mắt ra hiệu với La Hi.
“Đội trưởng Lý, đánh chết người rồi không hỏi được gì đâu.” La Hi liền giữ chặt Lý Đỉnh đang kích động.
Tên đó bị đánh đến không gượng dậy được, liên tục hét lên thảm thiết, miệng hộc máu, mặt mũi sưng vù.
Lý Đỉnh thở hổn hển, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát gần đó để kêu xe cảnh sát tới. Lúc này trong trung tâm thương mại có rất nhiều người kéo đến xem, thấy cảnh sát bắt giữ tội phạm, đương nhiên rất hả lòng hả dạ.
Lý Đỉnh kêu Kỷ Hi Nguyệt và La Hi về trước, còn anh ấy áp giải người về đồn.
“Kỷ tiểu thư, bản thân cô cũng phải cẩn thận hơn nhé, có lẽ tôi đã vô tình gây rắc rối cho cô rồi.” Lý Đỉnh cảm thấy hôm nay hẹn Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài quả thực có chút không sáng suốt.