Nhìn Kỷ Hi Nguyệt dứt khoát bỏ đi, Triệu Vân Sâm cũng không biết có phải do tác dụng của cồn không mà trong lòng cậu rất khó chịu.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” An Hoa nãy giờ vẫn đi theo cậu. Mặc dù không dám lại quá gần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự tương tác giữa hai người bọn cậu, bây giờ lại nhận ra thiếu gia nhà mình đang đau khổ.
An Hoa thiết nghĩ, rốt cuộc là cậu chủ làm sao vậy?
“Không sao, chúng ta về thôi, tôi hơi mệt.” Triệu Vân Sâm đột nhiên mất hết tâm trạng.
An Hoa sửng sốt: “Vậy, vậy để tôi đi thông báo với Hứa Phượng một tiếng.”
“Không cần đâu, để tôi gửi tin nhắn cho chị ta cũng được, đi thôi.” Triệu Vân Sâm choàng tay qua vai An Hoa, gần như không còn sức lực, dồn hết mọi trọng lượng lên người An Hoa.
An Hoa có chút không hiểu, mặc dù thiếu gia đã uống không ít, nhưng cũng đâu đến nỗi như vậy? Bình thường mà cậu đã đi chơi, không uống đến say bét nhè là chưa chịu về. Lần này chạm mặt Kỷ Hi Nguyệt không biết là đã xảy ra chuyện gì mà lại tâm trạng như vậy.
Có điều về sớm cũng tốt, anh ta cũng có thể nghĩ ngơi sớm hơn một chút.
Vì thế An Hoa liền cõng Triệu Vân Sâm ra về, rời đi mà không một lời chào hỏi.
La Hi vẫn đang nấp trong chỗ tối, thấy vậy có chút kinh ngạc, nhưng đối với anh ta, Triệu Vân Sâm không có ở đây đương nhiên sẽ tốt hơn.
Trong phòng bao của Lý Mai, sau khi Kỷ Hi Nguyệt đi giữ chân Triệu Vân Sâm, hai người đàn ông to béo cũng vừa lúc xông vào.
“Các anh là ai vậy?” Hứa Phượng ngạc nhiên nói.
“Haha, đương nhiên chúng tôi là bạn rồi. Nhìn thấy Lý Mai ở đây, chúng tôi muốn qua chào hỏi một chút, tiện thể xem thử có đầu tư phim ảnh gì được không, để mọi người cùng hợp tác.” Hai tên mập một trái một phải ngồi bên cạnh Lý Mai.
Trợ lý của Lý Mai đã bị bọn họ lấn chỗ. Vốn dĩ Lý Mai đang tỏ ra ghét bỏ, nhưng sau khi nghe bọn họ nói xong, cô ta lập tức cười giả lả: “Hai vị đây hình như có chút quen mắt, không biết hai vị là ông chủ của công ty nào đấy nhỉ? Muốn đầu tư bộ phim gì?”
Bên ngoài có một PR nam gõ cửa, vẫy tay gọi hai PR nam đang ngồi bên cạnh Húa Phượng.
Hai PR lập tức đứng lên bước ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hứa Phượng đơn độc. Hứa Phượng cảm thấy có chút bất ổn, nhưng đã là người quen của Lý Mai thì cô ta cũng không tiện nói chuyện. Thấy Triệu Vân Sâm vẫn chưa về, cô ta vội vàng nói: “Tôi đi xem thiếu gia Vân Sâm thế nào đã.” Nói xong cô ta cũng bỏ đi.
Như vậy là trong phòng bao lúc này chỉ còn lại Lý Mai bị kẹp giữ hai người đàn ông to béo, cộng thêm cô trợ lý bị đuổi sang một bên cũng đang hoang mang không biết có chuyện gì xảy ra.
Hai vệ sĩ mà Lý Mai dẫn theo lúc nãy chỉ theo cô ta đến trước cửa phòng, sau đó bọn họ vào sàn nhảy vui vẻ. Dù sao sau khi kết thúc Lý Mai cũng sẽ đi tìm bọn họ, ở trong phòng bao tất nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Cô Lý Mai này, chúng ta là ‘người sáng mắt không nói tiếng lóng’. Thứ mà hai người chúng tôi có là tiền bạc. Chỉ cần cô bằng lòng đi với chúng tôi một đêm, cô muốn quay phim gì cũng được, thế nào?’ Hai tên béo híp mắt nói với Lý Mai.
Lý Mai sửng sốt, có chút hoang mang đáp: “Chuyện này, chuyện này hình như không ổn lắm thì phải. Tôi, tôi không phải là dạng người đó, thực xin lỗi.”
Lý Mai nghĩ thầm, cô đây cũng không phải là không có danh tiếng, bây giờ không cần thiết phải bán thân để trèo cao, cộng thêm chuyện hai tên mập này nhìn chẳng ra làm sao, cô ta nhìn thôi cũng đủ thấy mắc ói, nếu ngoại hình như Triệu Vân sâm thì may ra cô ta còn có hứng.
Vì thế vừa nói xong, cô ta liền đứng lên muốn đi.
Một trong hai tên mập lập tức vươn tay giữ hai chân Lý Mai lại. Lý Mai bị kéo ngã xuống sô pha, aiya một tiếng, sau đó một tên mập khác nghiêng người qua hôn vào môi Lý Mai.
“Ưm..ưm!” Lý Mai lập tức vùng vẫy. Cô ta không ngờ là hai tên này lại là đồ biến thái, còn là loại biến thái bất chấp như vậy.