Triệu Vân Sâm có chút gấp gáp, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi dò: “Em, em thật sự không thích tôi nữa sao?”
Câu hỏi này lại khá phù hợp với một chàng sinh viên hai mươi mốt tuổi. Thực tế là cậu và Kỷ Hi Nguyệt bằng tuổi nhau, nên dầu sao cũng còn chút non nớt của tuổi trẻ.
“Đúng vậy!” Kỷ Hi Nguyệt trả lời thẳng thắn, “Thế nên cậu đừng nghĩ xa vời nữa.”
“Tiểu Nguyệt, trước đây là tôi không tốt, không biết quý trọng em. Bây giờ thì tôi đã biết, thực ra em là một người con gái rất tốt. Em không thể cho tôi một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm được sao? Chú ba tôi đã già như vậy, đâu phù hợp với em, là tôi với em mới xứng đôi với nhau.” Lời nói của Triệu Vân Sâm làm khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy.
Tên này còn dám nói Triệu Húc Hàn già, cùng lắm là hơn cô có sáu tuổi thôi chứ mấy? Chuyện này mà để Triệu Húc Hàn biết được, dám chừng tên này sẽ toi đời.
“Dừng dừng dừng!” Kỷ Hi Nguyệt không muốn nghe nữa. Đứng nói chuyện với tên này là bởi vì cô muốn kéo dài thời gian, chứ không phải đứng nghe mấy lời xàm xí như vậy. Đối với tên tra nam này, một chút hứng thú cô cũng không có nổi.
“Tiểu Nguyệt, tôi nói thật đấy, em cho tôi một cơ hội nữa đi mà? Chúng ta ở bên nhau được không?” Vẻ mặt của Triệu Vân Sâm rất đáng thương, “Tôi có thể hợp nhất Hoàn Vũ và Húc Nguyệt, chúng ta cùng nhau kiếm tiền được không?”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn cậu ta, tên này hào phóng thật đấy, vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cả sự nghiệp, nhưng điều này không phải đang chứng minh là cậu ta muốn hồi tâm chuyển ý sao?
Đáng thương cho ba năm đánh đổi của cô cuối cùng cũng đã được đền đáp, chỉ tiếc là cô vô phước hưởng thụ, cũng hưởng thụ không nổi, chỉ muốn trả hết những ấm ức mà cô phải gánh chịu ba năm qua cho tên đàn ông cặn bã này.
Một câu xin lỗi mà có thể tha thứ, có thể hồi tâm chuyển ý, vậy thì còn cần cảnh sát để làm gì nữa?
“Triệu Vân Sâm, cậu im đi. Nếu còn nói những lời buồn nôn này nữa thì tôi thật sự không còn gì để nói với cậu. Tối nay tôi chỉ muốn nhắn với cậu, cô Lý Mai đó tốt nhất là cậu đừng nên ký hợp đồng. Coi như tôi có ý tốt nhắc nhở cũng được.”
Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ chuyển chủ đề, mất công tên này lại lên cơn thần kinh.
Triệu Vân Sâm sửng sốt: “ Tại sao? Năm ngóai cô ta từng đạt giải ảnh hậu mà? Nghe nói bộ phim mới của cô ta đã đóng máy, bản thân cô ta cũng muốn đổi chủ, còn chủ động hẹn tôi nữa.”
“Tôi chỉ nói với cậu thế thôi. Loại người này cậu đừng ký hợp đồng thì hơn, nhưng nếu cậu không nghe thì tôi cũng hết cách. Còn nữa, tối nay cậu hạn chế xuất hiện cùng cô ta đi, mất công lại mang họa vào thân đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, nói.
Triệu Vân Sâm vẫn còn mơ hồ, sau đó ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, vui mừng nói: “Tiểu Nguyệt, em, không phải em đang ghen đấy chứ?”
Triệu Vân Sâm nhớ, lúc trước Kỷ Hi Nguyệt thường xuyên vì cậu mà nổi ghen, bởi vì bên cạnh cậu lúc nào cũng xuất hiện đủ loại mỹ nữ, mà cô cùng lắm thì chỉ được cậu kêu đến chào hỏi, nên những lúc như thế Kỷ Hi Nguyệt đều tỏ ra oán hận.
Lẽ nào bây giờ cô đang ghen? Điều này có nghĩa là cô vẫn còn thích cậu, chẳng qua là vì bị chú ba mạnh mẽ cướp đoạt, mà cô lại không dám phản kháng thôi đúng không?
Kỷ Hi Nguyệt gần như kinh hãi, logic của tên này cũng khác người thật? Cô có ý tốt nhắc nhở cậu ta một chút, sao bây giờ lại trở thành ghen tuông rồi?
Chắc cô thèm ghen? Hận chỉ muốn đạp cho mất phát để trút giận thì có. Sao lại có người đàn ông tự cao tự đại thế nhỉ?
“Triệu Vân Sâm, cậu con mẹ nó tai điếc hả?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, “Tôi nói lại một lần nữa, giữa chúng ta đã chấm hết, không còn khả năng. Tôi chỉ có thể là thím ba của cậu, nên xin cậu đừng có những suy nghĩ không an phận với tôi nữa!”
Triệu Vân Sâm nhìn vẻ mặt và ánh mắt tức giận của cô, trong lòng bỗng nhiên nỗi lên đau đớn.
Giống như đang sống sờ sờ mà bị đâm hai nhát dao, máu chảy đầm đìa vậy.
“Được rồi, kết thúc ở đây thôi. Cậu về được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, chắc lúc này đã sắp xong, nên vừa dứt lời cô liền quay người rời đi.