Người trong quán bar mỗi lúc một đông, công việc kinh doanh cũng càng lúc càng sôi nổi, bầu không khí vô cùng hài hòa, có một điểm làm Kỷ Hi Nguyệt chú ý nữa, đó là bảo an ở đây đặc biệt nhiều.
Thảo nào giới nghệ sĩ lại thích tới đây giải trí.
Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý ở trong phòng bao xem TV, mãi cho đến gần mười hai giờ di động của Kỷ Hi Nguyệt mới sáng lên, có tin nhắn đến.
Cô mở ra xem, quả nhiên là La Hi: “Đại tiểu thư, Lý Mai đến rồi. Bên cạnh cô ta còn có hâi vệ sĩ và một trợ lý.”
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “OK, mọi thứ đã sắp xếp xong cả rồi. Người đâu?”
“Đã bố trí rồi, tiểu thư yên tâm.” La Hi trả lời.
Chẳng mấy chốc, từ khe hở trong phòng bao, Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên nhìn thấy Lý Mai diện một chiếc váy body màu đỏ, đội nón và mang kính râm bước vào, trợ lý đi bên cạnh cô ta cứ nơm nớp lo sợ.
Bọn họ đi thẳng vào phòng bao bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt. Đèn được bật lên, tuy vẫn tối, nhưng so với bên Kỷ Hi Nguyệt thì vẫn còn sáng hơn, cho nên vẫn có thể nhìn được khá rõ.
Nhưng hình như người Lý Mai hẹn gặp vẫn chưa tới. Kỷ Hi Nguyệt rất tò mò, kêu La Hi đợi thêm chút nữa.
Thế nhưng, chỉ một lát sau La Hi đã gửi tin nhắn qua: “Đại tiểu thư, không hay rồi, thiếu gia Vân Sâm cũng đến đây.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy tin nhắn là đầu muốn nổ tung. Con mẹ nó sao đi tới đâu cũng gặp tên khốn nạn này hết vậy.
“Cậu ta không biết anh đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Không biết.” La Hi đáp.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, tại sao Triệu Vân Sâm không quen La Hi, mà La Hi lại biết Triệu Vân Sâm? Chuyện này có phải hơi kỳ lạ rồi không?
“Tạm thời cứ chờ đi đã, xem thử tên này đến đây làm gì!” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.
Vừa nói xong thì nhìn thấy Triệu Vân Sâm bước vào, bên cạnh vẫn là An Hoa, theo sau còn một người mà cô cũng biết, là Hứa Phượng, phó tổng giám đốc của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Cầu, người phụ nữ luôn tự cho mình là thanh cao.
Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt, lẽ nào Triệu Vân Sâm là người mà Lý Mai đã hẹn? Thế này thì con mẹ nó còn đưa tin gì nữa? Tin tức liên quan đến Triệu gia đưa lên cấp trên cũng sẽ bị bác bỏ.
Linh cảm quả nhiên chính xác, Triệu Vân Sâm thực sự bước vào phòng bao của Lý Mai bên cạnh.
Kỷ Hi Nguyệt không nghe được bọn họ nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy Lý Mai cười tươi như hoa, còn dính chặt lấy Triệu Vân Sâm. Xem ra Lý Mai cũng muốn nhảy chân sang Hoàn Vũ rồi đây.
Tay Triệu Vân Sâm này đúng là một tên dê cụ, cậu ta chẳng những không đẩy ra mà còn vươn tay ôm lấy vai của Lý Mai, hai người hình như còn nói gì đó rất vui vẻ.
“Tiểu thư, sao lại là thiếu gia Vân Sâm?” Thím Lý cũng bất ngờ, “Vậy kế hoạch làm thế nào bây giờ?”
Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi nói: “Lát nữa cháu sẽ dẫn Triệu Vân Sâm đi, thím với La Hi xử lý là được.”
Thím Lý gật đầu, nhưng vẫn còn rất rối rắm: “Lỡ như thiếu gia Vân Sâm và Lý Mai đang quen nhau thì sao? Chúng tôi mà làm vậy Triệu Nhất Gia chắc chắn sẽ nắm đầu được.”
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Cháu sẽ cảnh cáo Triệu Vân Sâm. Hơn nữa, với tư cách là thím ba tương lai của cậu ta, cháu cũng không thể đứng nhìn cậu ta qua lại với loại phụ nữ này được, Lý Mai rõ ràng không đủ tư cách.”
Thím Lý bật cười ha hả: “Tiểu thư, xem ra cô đã chấp nhận chuyện này như một lẽ đương nhiên rồi đúng không?”
“Cái gì mà chấp nhận với chẳng đương nhiên?” Kỷ Hi Nguyệt liếc thím Lý.
“Chủ nhân đấy, chủ mẫu đương gia đấy.” Thím Lý cười nói.
“À thì, anh Hàn đã kỳ vọng vào cháu như vậy, cháu cũng đâu thể để anh ấy thất vọng được đúng không, haha.” Mặt Kỷ Hi Nguyệt bỗng nóng lên.
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư nhất định phải cố lên. Thím Lý thấy cô trăm phần trăm là khả thi rồi đó.” Thím Lý vui mừng nói.
Kỷ Hi Nguyệt mặt đỏ bừng bừng, đưa mắt nhìn sang phòng bao bên cạnh. Triệu Vân Sâm và Lý Mai lúc này đã bắt đầu uống rượu, không biết Hứa Phượng ngồi bên cạnh nói gì mà Lý Mai cứ cười suốt, còn An Hoa thì đã ra ngoài.