“Giờ tôi vẫn chưa biết trưởng phòng Kim có phải đã nghi ngờ tôi biết gì rồi không, nhưng trưởng phòng Kim có hỏi tôi là có phải trực giác của tôi rất chuẩn hay không, lúc đó vẻ mặt của tôi còn rất khó coi, nên có lẽ ông ta đã nghi ngờ là tôi có trực giác ông ta không phải là người tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười nói.
“La Hi, chuyện này cậu phải báo cho cậu chủ biết đi. Bọn buôn lậu m.a tú.t không dễ dàng đối phó đâu, cẩn thận một chút thì hơn.” Thím Lý nói với La Hi.
“Đừng!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngăn cản, “Thím Lý, bây giờ vẫn chưa có gì xác định, đừng để anh Hàn phải lo lắng. Bên Châu Âu chắc chắn có rất nhiều chuyện khiến anh ấy bận tâm, đừng nói cho anh ấy biết, cháu tự mình cẩn thận là được, có La Hi vẫn luôn đi theo cháu mà.”
Lần này La Hi lại đồng tình: “Thím Lý, tiểu thư nói đúng đấy. Tôi ở đây là để bảo vệ cho tiểu thư. Trong tình huống vẫn chưa có gì chắc chăn như bây giờ, tốt nhất là khoan hãy nói cho cậu chủ biết.”
“Cậu sợ cậu chủ nói cậu bảo vệ cho tiểu thư không chu toàn chứ gì!” Thím Lý lườm anh ấy.
Khóe miệng La Hi khẽ run rẩy: “Tôi sẽ bảo vệ tốt tiểu thư.”
Thím Lý chỉ biết thở dài: “Thôi được rồi, nhưng cô phải tự mình cẩn thận đấy. Hy vọng là tên trưởng phòng Kim kia chưa cảm nhận được gì. Tiểu thư, cô cũng bất cẩn quá nữa.”
“Chuyện này thật sự là cháu trở tay không kịp. Vừa mới bước vào đã nhận ra trưởng phòng truy nã tội phạm m.a tú.y cũng là bọn buôn lậu, thím nghĩ cháu còn phản ứng thế nào được? Cháu không nhảy dựng lên đã là may lắm rồi.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Tiểu thư chứ không phải cậu chủ đâu thím.” La Hi nói câu này là đang giải thích cho hành động của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy vạch đen. Thôi đi, cô làm gì có cửa mà so với đại ma vương. Khuôn mặt đó cho dù có gặp chuyện cũng không chớp mắt, chỉ có những lúc ở bên cạnh cô mới sinh động thôi.
Điều này cũng đồng nghĩa là đại ma vương quan tâm đến cô nhất đúng không!
Nghĩ đến đây, tự nhiên cô lại thấy nhớ Triệu Húc Hàn, khóe miệng cũng bất giác cong lên, lập tức lấy điện thoại ra gửi cho anh một tin nhắn.
“Anh Hàn, em nhớ anh rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng vào vấn đề, phụ nữ mà, cũng không nên giả trân quá. Huống hồ nói chuyện với kẻ đầu gỗ như anh thì thẳng thắn vẫn tốt hơn, để anh nhanh chóng hiểu được tâm ý của mình.
Triệu Húc Hàn vừa mới rời giường, nhìn thấy tin nhắn thì khóe môi khẽ cong lên. Anh gửi lại một tin nhắn: “Anh cũng nhớ em.”
Kỷ Hi Nguyệt đọc mà không nhịn được cười.
“Tiểu thư, cô cười gì vậy?” Thím Lý ngạc nhiên. Chủ đề đang căng thẳng như vậy sao cô gái này lại đột nhiên bật cười?
“Thím xem nè, anh Hàn biết nói nhớ cháu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt phấn khích nói.
Thím Lý liền ghé đầu xem, ôi đúng thật. Bà lắc đầu cười khổ: “Cậu chủ càng ngày càng không giống cậu chủ nữa rồi.”
“Đúng.” La Hi ở phía trước bỗng ‘đúng’ một tiếng.
“Nhưng chỉ như vậy trước mặt tiểu thư thôi, chứ ba ngày trước chiến tranh lạnh, bọn tôi mới là người chịu khổ đây.” Thím Lý bật cười.
“Tôi biết sai rồi.” La Hi lại nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý nhìn nhau, sau đó cả hai cùng bật cười, La Hi quả nhiên luôn có những suy nghĩ khác người.
Nhưng khả năng tiếp thu mạnh như vậy cũng rất là đáng yêu.
Kỷ Hi Nguyệt trò chuyện với Triệu Húc Hàn thêm mấy câu thì anh có chuyện cần xử lý, đúng lúc ba người bọn cô cũng đến nhà.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vẫn đi làm như thường lệ. Trông thấy Cố Du Du, cô như thoáng nhớ ra gì đó: “Du Du, tối nay chị rãnh không?”
Cố Du Du có phần kinh ngạc: “Tiểu Nguyệt, cô định dẫn tôi đi chơi à? Được đấy, cũng khá lâu rồi tôi chưa ra ngoài.”
“Không phải ý đó. Tôi nghe nói tối nay Lý Mai sẽ đến quán bar Tinh Không chơi.” Kỷ Hi Nguyệt nhướn nhướn mày.
Cố Du Du sửng sốt, sau đó lập tức kéo cô sang một bên, kích động nói: “Tiểu Nguyệt, cô biết nội tình à?”