Cục phó Lưu làm sao không biết cho được. Những nhân vật có tiếng tăm ở Cảng Thành bọn họ đều đã nắm trong lòng bàn tay, huống hồ tin tức về Kỷ Hi Nguyệt trước đây còn rất rầm rộ, bức ảnh xinh đẹp và kiêu sa đó đã khiến danh tiếng của cô vượt qua cả những ngôi sao hạng nhất.
“Biết thì tốt. Cô ấy không chỉ là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải mà còn là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn tôi, cho nên chuyện đêm nay tôi hy vọng không có bất cứ người nào biết, hiểu chưa?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.
Khi nãy anh đã tháo cặp kính râm xuống, cho nên ánh mắt lúc này còn sắc nhọn hơn bất kỳ thanh kiếm nào.
“Hiểu hiểu! Triệu chủ nhân yên tâm.” Cục phó Lưu run rẩy. Triệu Húc Hàn chính miệng thừa nhận cô bạn gái này cho thấy thân phận của Kỷ Hi Nguyệt còn đáng giá hơn cả đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải.
“Tiêu Ân, cậu trình bày lại toàn bộ mấy vụ án mà trước đây tiểu thư tham gia với cục phó Lưu đi. Với lại các tin tức mà Vương Nguyệt độc quyền đưa tin nữa.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vâng, cậu chủ!” Tiêu Ân vội vàng đáp, “Cậu chủ, vậy anh và tiểu thư về trước hay sao?”
“Ừm. Cục phó Lưu, ở đây phải làm phiền ông rồi. Có chuyện gì cứ nói với thư ký của tôi nhé.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vâng, vâng, Triệu chủ nhân và Kỷ tiểu thư về thong thả.” Cục phó Lưu và người đàn ông nãy giờ vẫn giữ im lặng tiễn bọn họ ra cửa sau.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy chiếc xe hơi bọc thép màu đen ở cửa sau thì giật cả mình, nhưng Triệu Húc Hàn đã kéo tay cô lên xe, thì ra chiếc xe này dùng để đưa bọn họ về.
“Tiêu Ân, nhớ Tiền Giang Thành!” Kỷ Hi Nguyệt gọi với Tiêu Ân.
“Đại tiểu thư, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý.” Tiêu Ân liền đáp.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới yên tâm. Trên xe, Triệu Húc Hàn nắm lòng bàn tay của cô, thận trong nói: “Tiểu Nguyệt, ban nãy em nói em biết tên đầu sỏ của băng nhóm này là thật à?”
“Vâng, em biết, chỉ là thoáng chốc không nhớ ra tên của hắn. Đã tới bên miệng rồi đấy chứ. Chắc là em uống nhiều quá rồi!” Kỷ Hi Nguyệt phiền não nói.
Triệu Húc Hàn thấp giọng đáp: “Những chuyện như thế này, sau này em đừng nói linh tinh. Em có biết thành viên của băng nhóm này điên cuồng thế nào không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chốc sau mới lên tiếng: “Em, em biết rồi. Em chỉ là buột miệng nói ra thôi.”
Cô nghĩ lại cũng thấy sợ, nếu để thành viên của băng nhóm đó biết cô hay tin ông trùm của bọn họ là ai, mùi vị sẽ thế nào nhỉ?
“Trước đây em có từng tiếp xúc với m.a tú.y chưa?” Triệu Húc Hàn chau mày, hỏi. Anh có chút hối hận vì hôm nay đã mang cô đến quán bar chơi. Mặc dù lúc nãy còn rất vui vẻ, nhưng không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, lúng túng đáp: “Trước đây em cũng rất chịu đi chơi. Thi thoảng nhìn thấy ở mấy nơi như trong góc tối, trong nhà vệ sinh của hộp đêm. Em nhớ có lần em nghe được cuộc đối thoại của hai tên buôn m.a tú.y trong hầm rượu, có nhắc đến ông trùm của bọn họ. Lúc đó em còn nhớ rất rõ, nhưng bây giờ không nhớ ra nổi.”
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói dối. Thực ra cô còn nhớ rất rõ tên của ông trùm đó và cả chuyện sau này tóm được hắn ta ở kiếp trước.
Triệu Húc Hàn lạnh người, nói: “Bây giờ em đã nghiệm ra trước đây em có bao nhiêu nguy hiểm chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt cười trừ, gật đầu: “Vì thế nên em rất biết ơn anh Hàn đã cứu em ra khỏi biển lửa, nếu không, biết đâu ngày nào đó em cũng trở thành con nghiện.”
“Về rồi sắp xếp lại tin tức đi. Đăng những loại tin như vậy cũng là một chuyện tốt để cảnh báo những người trẻ tuổi.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Anh Hàn nghĩ giống em đấy, nhất định phải thức tỉnh mấy người trẻ tuổi bây giờ.”
Trên đường đi về, điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, là Kỷ Thượng Hải gọi đến. Kỷ Hi Nguyệt báo cho ông biết cô đã về nhà, kêu ông đừng lo lắng, lúc này Kỷ Thượng Hải mới yên tâm.
“Tiểu Nguyệt, Tiền Giang Thành bị cảnh sát mang đi liệu có chuyện gì không?” Kỷ Thượng Hải hỏi thăm, “Chú Tiền và dì Dương của con lo lắng sốt cả ruột rồi.”