Bác sĩ pháp y nói rằng kết luận này vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm, cần phải mang thi thể về giải phẫu mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng, song có vẻ kết quả này đã rất rõ ràng.
Rượu và ly rượu của mọi người đều phải kiểm tra, từng người một cũng phải trải qua cuộc kiểm tra mới có thể rời khỏi.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Tiền Giang Thành và hai người bạn khác của anh ấy bị mang đi, cô đã biết chuyện này cuối cùng cũng không thể giấu được bác Tiền.
Cô liền gọi điện thoại cho bố, muốn thông báo cho chú Tiền biết.
Chốc lát sau, Kỷ Hi Nguyệt được Triệu Húc Hàn dẫn vào căn phòng lớn nhất của hộp đêm.
Trong đó có Tiêu Ân và hai lãnh đạo của Cục Công an thành phố. Bọn họ vào đây từ cửa sau, lúc thấy Triệu Húc Hàn thì lập tức đứng dậy tiếp đón.
Nhưng không ngờ vừa mở miệng đã nói xin lỗi, nói là nơi Triệu chủ nhân ghé chơi lại để xảy ra án mạng là sơ suất trong quản lý của bọn họ.
Triệu Húc Hàn đã trở về dáng vẻ lạnh lùng, nhìn người đàn ông tầm năm mươi tuổi, nói: “Cục phó Lưu, chuyện tối nay không hề có bất lỳ liên quan gì đến Triệu Thị của chúng tôi, nhưng tôi có một người bạn bị liên quan đến chuyện này hy vọng các ông sẽ điều tra kỹ càng. Nếu cần sự giúp đỡ của Triệu Thị, cứ việc lên tiếng.”
Cục phó Lưu là một người đàn ông hói đầu, nhưng vẻ mặt rất liêm chính, còn có chút uy nghiêm, chỉ là khi đứng trước Triệu Húc Hàn khí thế đó đã bị giảm bớt.
“Vâng vâng vâng, Triệu chủ nhân, thành thật xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Kỳ thực những chuyện như này không phải là chưa từng xảy ra. Trước đây ở các hộp đêm và quán bar vì buôn bán các loại m.a tú.y nên đã dẫn đến chết người, nhưng mãi vẫn chưa tìm được manh mối hữu ích của các tổ chức m.a tú.y này. Hơn nữa, những tên tội phạm dạng này đều là những người cực kỳ hung ác và rất khó điều tra. Nếu có Triệu chủ nhân giúp đỡ, đó là vinh hạnh cho cục cảnh sát chúng tôi.”
“Đây là vụ án đường dây buôn lậu m.a tú.y sao?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nói. Trong đầu cô lập tức nhớ đến tập đoàn buôn bán ma túy lớn nhất đã mang đến cho Cảng Thành biết bao nhiêu chuyện bất hạnh ở kiếp trước.
Phải tầm ba năm sau vụ án này mới phá giải và tóm gọn được ông trùm của tổ chức buôn bán ma túy này. Lúc đó tập đoàn này đã có hơn ba trăm thành viên, là vụ án về đường dây buôn bán ma túy lớn nhất trong vòng năm năm ở kiếp trước.
Hơn nữa, vụ án này đã còn làm liên lụy đến hàng trăm mạng người và rất nhiều cảnh sát phải hy sinh.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không ngờ là tối nay lại gặp phải chuyện này, lẽ nào ông trời muốn cô tóm bọn tội phạm và phá giải tổ chức buôn bán ma túy này trước thời hạn?
Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt của cô hết sức kinh ngạc thì hỏi: “Sao thế? Em từng nghe qua à?”
Anh sực nhớ đến chuyện trước đây Kỷ Hi Nguyệt ngày nào cũng lăn lộn trong mấy quán bar và hộp đêm với Triệu Vân Sâm, có lẽ cô cũng không còn xa lạ với m.a tú.y nữa. Chỉ có điều, Triệu Vân Sâm dù có một ngàn các lá gan cũng không dám cho Kỷ Hi Nguyệt sử dụng m.a tú.y.
Nhưng anh biết, đứa cháu đích tôn Triệu Vân Sâm của anh đã từng chạm vào m.a t.úy.
Có điều chuyện của người trong nhà, anh cũng không tiện nói cho cục phó Lưu ở trước mặt biết được.
“Em, em có nghe nói qua ở Cảng Thành của chúng ta có một băng nhóm buôn bán m.a tú.y, người đứng đầu tên là, là?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên quên bén đi tên họ của người đó.
“Tên là gì?” Cục phó Lưu nghe Kỷ Hi Nguyệt nói như vậy thì vô cùng xúc động, lật đật hỏi dò.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc ông ta một cái, sau đó nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Em ráng nghĩ lại xem, có nhớ được không?”
Kỷ Hi Nguyệt gõ gõ đầu, âu sầu nói: “Rõ ràng là biết, tự nhiên tới miệng lại quên bén đi, aiya!” Kỷ Hi Nguyệt đập thẳng vào đầu mình một cái.
“Yên nào!” Triệu Húc Hàn vội bắt tay cô lại, “Chắc uống nhiều rượu quá rồi đấy! Không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Cục phó Lưu, vị này là ai ông biết rồi chứ?”
“Biết biết. Là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt của tập đoàn Kỷ Hải.” Cục phó Lưu vội vã cười nói.