Tiêu Ân lo lắng nói: “Để tôi đi kêu chú Quyền đến.”
“Không cần đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vội gọi giật anh ta lại, “Nếu để anh Hàn biết được thì Tiêu Ân, anh phải quay về lò để đào tạo lại đấy.”
Vẻ mặt của Tiêu Ân hết sức khó coi, mới đầu anh ta còn tự trách mình bất cẩn, khuân có chiếc rương mà cũng để rớt vào chân của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng sau khi hồi tưởng lại, hình như có gì đó sai sai thì phải.
Từ lúc Kỷ Hi Nguyệt kêu anh ta đến là đã thấy kỳ lạ rồi.
“Đại tiểu thư, cô, là cô cố ý ư?” Tiêu Ân đã bình tĩnh trở lại, là cô đang gài bẫy anh ta.
Kỷ Hi Nguyệt liền cho anh ta xem ngón chân sưng đỏ của mình: “Anh xem đi, cái gì mà cố ý? Chẳng lẽ tôi tự đập vào chân mình? Tiêu Ân, anh dám nói tôi như vậy, tôi phải mách với anh Hàn mới được, quá đáng lắm rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì nhảy lò cò muốn đi.
Tiêu Ân hết hồn, vội vàng cản cô lại, cười khan nói: “Đại tiểu thư, cô nói đi, có chuyện gì cần tôi làm? Cô đừng mách với cậu chủ mà, chuyện này không phải là muốn tôi chết sao?”
“Haha, nếu tôi nói với anh Hàn là anh đập vào chân tôi, còn vu oan cho tôi, rồi tôi cho anh ấy xem ngón chân, anh nghĩ liệu anh ấy có đau lòng cho tôi không?” Kỷ Hi Nguyệt không giấu được nụ cười gian manh.
Cô cũng biết Tiêu Ân là một người thông minh, và rõ ràng là cô đang hãm hại anh ta.
Tiêu Ân lật đật năn nỉ: “Đại tiểu thư, cô tha cho tôi đi mà. Cô cứ nói đi. Muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ hoàn thành hết, được chưa?”
“Haha, tốt nhất phải như vậy chứ.”Kỷ Hi Nguyệt lòi đuôi cáo, sau đó thấy cánh cửa đang để mở, cô liền nhảy lò cò đến đóng lại.
Tiêu Ân lập tức căng thẳng, cô nam quả nữ ở chung một phòng, để cậu chủ biết được, chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn cái chân bị đập trúng lúc nãy của Kỷ Hi Nguyệt nữa.
“Đại tiểu thư, cô, đóng cửa làm gì vậy? Tốt nhất nên mở ra đi.”Tiêu Ân lật đật muốn mở cửa.
“Anh ngồi xuống đi, chuyện này rất nghiêm trọng, không thể để người khác nghe được.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc nói.
Tiêu Ân dở khóc dở cười, ngồi xuống sô pha, căng thẳng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một chút rồi lên tiếng: “Tiêu Ân, anh theo anh Hàn bao lâu rồi nhỉ?”
Tiêu Ân sửng sốt: “Cũng nhiều năm rồi.”
“Vậy thì tốt. Anh cũng biết anh Hàn đối xử với tôi rất đặc biệt đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy rất bí hiểm, làm Tiêu Ân có chút thấp thỏm.
Tiêu Ân khẽ gật đầu: “Đại tiểu thư là người được cậu chủ đối xử tốt nhất, ngoài cô ra thì không có người thứ hai.”
Kỷ Hi Nguyệt thầm run rẩy, trong lòng rất cảm động: “Anh cũng thấy ba năm nay tôi với Triệu Vân Sâm cứ dây dưa không rõ, còn với anh Hàn thì tôi đối xử rất cộc cằn, ngay cả bản thân tôi cũng vô số lần tự tìm đường chết đúng không?”
Khuôn mặt của Tiêu Ân có chút cứng nhắc, không dám trả lời. Phải biết là nói nhiều sẽ sai nhiều. Đặc biệt là lúc này, khi anh ta đã bị Kỷ Hi Nguyệt đưa vào tròng.
“Tôi chỉ muốn biết là tại sao anh Hàn lại đối xử tốt với tôi như vậy, hơn nữa còn kiên trì tới tận ba năm. Nếu không phải thích tôi, tuyệt đối sẽ không kiên trì như vậy. Tôi cũng tin là anh Hàn cũng không thích tôi của trước đây. Cho nên tôi rất muốn biết nguyên nhân, là tại sao anh ấy luôn muốn bảo vệ tôi?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Tiêu Ân với ánh mắt sắc bén và nghiêm túc.
Sắc mặt của Tiêu Ân chợt thay đổi, sau đó khó xử và lúng túng nói: “Tiểu thư, chuyện này tôi thật sự không biết. Tôi chỉ biết là cậu chủ gặp cô lần đầu tiên vào ba năm trước, sau đó biết tên cô là Kỷ Hi Nguyệt, là con gái của Kỷ Thượng Hải thì đã hạ lệnh bảo vệ cô.”
“Anh Hàn trước đây có nói, là bởi vì tâm nguyện của một người, có người hy vọng tôi có thể sống một cuộc đời bình an hạnh phúc, chuyện này có thật không?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày hỏi.