Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên hiểu điều này, bằng không lúc nãy cô đã không bị úp mặt xuống đất.
Sau đó Kỷ Hi Nguyệt tấn công Triệu Húc Hàn, bắt đầu học tập các chiêu thức phá giải. Hai người tập luyện một động tác trong vòng hai giờ, sau đó là một động tác khác mãi cho đến mười một giờ.
Triệu Húc Hàn lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt xong thì tính rời đi, nhưng lại thấy Kỷ Hi Nguyệt ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích.
Anh khẽ chau mày,bước tới nói: “Em mệt lắm à?”
“Anh Hàn, anh đi nhanh đi, anh hôi chết được, em cũng hôi lắm!” Kỷ Hi Nguyệt cố ý chê anh hôi.
Quả nhiên Triệu Húc Hàn đã đen mặt, tức giận bỏ đi.
“Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn. Đúng là ích kỷ!” Kỷ Hi Nguyệt ở sau lưng cảm thán.
Triệu Húc Hàn lập tức dừng bước, sau đó xoay người lại. Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt anh đã đen thui thì hết cả hồn, còn tưởng anh muốn chạy tới đánh cô.
Cô cuống quýt nói: “Anh Hàn, em nói nhảm ấy mà, nói nhảm đấy, nhé!”
Trong lúc đang cầu xin, cả người cô đã được Triệu Húc Hàn bế lên kiểu công chúa, đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lẽ nào anh thông suốt rồi sao?
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Triệu Húc Hàn bế cô về tận phòng, sau đó nói: “Lát nữa qua anh massage, nếu không ngày mai sẽ không lết ra đường nổi đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Không cần đâu. Để em tự thoa chút dầu xoa bóp là được rồi. Giờ em buồn ngủ lắm, chỉ muốn đi ngủ thôi.”
Triệu Húc Hàn nhìn cô, sau đó im lặng rời đi.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy vào phòng tắm rửa đi ngủ, sau đó phết đại chút dầu xoa bóp lên hai chân.
Triệu Húc Hàn đợi gần cả tiếng đồng hồ mà không thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, anh đành lặng lẽ đến cửa phòng cô, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào thì thấy Kỷ Hi Nguyệt đã ngủ say như chết.
Còn có cả tiếng ngáy nhẹ, xem ra hôm nay cô đã tập luyện rất mệt mỏi.
Có điều tướng ngủ của người phụ nữ này quá kỳ cục, hai chân dài đưa cả ra ngoài. Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng bước tới giúp cô đắp chăn lại.
Sau đó anh ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô rất lâu, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Vừa nghĩ đến chấn thương tâm lý của cô, vừa nghĩ đến câu hỏi của cô tối nay, trong lòng Triệu Húc Hàn đầy ngũ vị tạp trần.
Mặc dù anh luôn luôn bảo vệ cô, nhưng chính anh cũng là người đã hại cô.
Sáng hôm sau, mới tinh mơ Kỷ Hi Nguyệt đã gọi cho Tiêu Ân.
Tiêu Ân rất thắc mắc, Kỷ Hi Nguyệt làm gì mà tìm anh ta sớm vậy nhỉ? Nhưng đã tìm tới anh ta rồi, anh ta đành phải đến phòng của cô.
“Tiêu Ân, anh giúp tôi đem cái rương này xuống phòng giữ quần áo nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiêu Ân.
Tiêu Ân nghệt ra, trong nhà đâu phải không có người làm, tại sao lại tìm anh ta?
Tuy là bây giờ vẫn đang sớm, cậu chủ còn chưa đi tập luyện, nhưng anh ta cứ cảm thấy yêu cầu của Kỷ Hi Nguyệt hơi kỳ lạ.
“Sao thế? Không bằng lòng à? Vừa nãy tôi có kêu người làm, nhưng ai cũng đang bận tay nên mới kêu anh đấy. Thôi để lát nữa tôi dọn dẹp sau cũng được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng.
Tiêu Ân lật đật nói: “Đương nhiên không phải. Tôi khuân xuống ngay đây.”
Nói xong lật đật ngồi xuống khiêng cái rương lên.
Kỷ Hi Nguyệt cũng vội vàng ngồi xổm xuống phụ khiêng, nhưng đúng lúc Tiêu Ân nhấc lên, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên trượt tay, một bên chân bị cái rương đập trúng.
“Ôi mẹ ơi!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hét lên thảm thiết, ôm cái chân bị thương nhảy cẫng lên.
Tiêu Ân tái mặt, sốt sắng nói: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Xin lỗi cô, xin lỗi cô.”
“Đau chết tôi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt ấm ức kêu lên.