Đội trưởng Biên giơ ngón tay cái với Kỷ Hi Nguyệt, thím Lý cũng nhìn cô với ánh mắt tán thưởng.
“Kỷ tiểu thư, cũng may nhờ có cô. Quả nhiên cô vừa ra tay là đã giải quyết được ngay.” Lúc xuống lầu, Đội trưởng Biên nói.
Kỷ Hi Nguyệt thở dài: “Vì tôi và anh Tiểu Ngô đều mang sự áy náy trong lòng, nên tôi có thể thấu hiểu được tâm trạng của anh ấy, nhưng bản thân tôi vẫn không cam lòng, cho nên mới đè nén sự tự trách xuống, và càng hy vọng có thể báo thù cho Tiểu Lục!”
Chưa tới mười phút sau, Ngô Phương Châu xuất hiện với bộ cảnh phục nghiêm chỉnh. Kỷ Hi Nguyệt đang ở bên cạnh phòng thẩm vấn, nhìn Tần Hãn bị dẫn ra rồi ngồi đối diện chiếc bàn thẩm vấn thông qua tấm gương thủy tinh.
Tần Hãn lúc này nhìn rất nhếch nhác, trên trán có một vết bầm tím khá nghiêm trọng, đôi tay bị còng tay khóa giữ đang đặt lên bàn, hai ngón tay cái còn chơi đùa với nhau.
Vẻ mặt vẫn còn nét tự phụ, điệu bộ cứ như ông đây chả quan tâm.
“Tên này cả một đêm hôm qua ngoài việc tự nhận tội ra thì không nói gì cả, thực sự rất đáng ghét!” Viên cảnh sát Tiểu Hồ Tử nói. Anh ấy và Tiểu Lục, Ngô Phương Châu vốn dĩ là một nhóm, cho nên cơn giận này không cần nghĩ cũng biết.
“Thức cả một đêm mà trông tên này vẫn không xuống sức nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, mọi người đều mệt mỏi rã rời, vậy mà tên này vẫn còn tinh thần. Nhìn dáng vẻ ngạo mạn của anh ta, Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn xông lên giết người.
“Loại tội phạm này đều là kiểu điên cuồng mất trí, cho dù cô có đánh mắng, anh ta vẫn bày ra dáng vẻ ngạo mạng để chọc cô tức chết.” Tiểu Hồ Tử nói.
Đội trưởng Biên nổi nóng: “Buồn cười, đâu thể có chuyện một mình cậu ta ôm hết mọi tội lỗi được? Còn bảo với chúng ta là đợi luật sư, nhưng luật sư thì mãi không thấy đâu. Xem ra cậu ta đang đợi Tần Hạo hoặc Đường Tuyết Mai mời luật sư cho mình đây.”
“Luật sư cũng đâu có tác dụng gì? Chẳng phải anh ta tự nhận tội rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng, “Anh ta khó tránh khỏi tội chết, cần luật sư làm gì nữa?”
Đội trưởng Biên nói: “Chuyện này quá rõ ràng rồi. Thực ra luật sư không đến để bảo vệ cho cậu ta, mà là đến để nghe ngóng tin tức của cậu ta.”
Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên: “Tức là vị luật sư sẽ liên lạc với Đường Tuyết Mai và Tần Hạo?!”
“Cũng có khả năng.” Đội trưởng Biên đáp, “Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy đâu, cũng không biết là có cho chúng ta leo cây không nữa.”
Thím Lý chau mày: “Cả thành phố đang tập trung truy nã nhưng vẫn chưa bắt được sao? Hai người này rõ ràng là đang sống sờ sờ đó mà. Bây giờ khoa học kỹ thuật đã phát triển, camera đâu đâu cũng có, tại sao lại không tóm được?”
Đội trưởng Biên hổ thẹn đáp: “Các mánh khóe có thể điều tra được chúng tôi đều đã sử dụng, nhưng hai người này quả thực quá xảo quyệt, vừa đến một nơi nào đó, là ngay sau đó liền mất dấu, cho nên mãi cũng chưa tìm được. Bây giờ vẫn phải chờ người dân công cấp manh mối.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thím Lý, cô biết bên phía Triệu Húc Hãn cũng đang tìm kiếm.
Thím Lý khẽ lắc đầu: “Biết đâu hai người này đã ngụy trang cũng nên.”
Đội trưởng Biên đáp: “Rất có khả năng. Bây giờ sân bây, đường sắt và đường bộ đều đã dán lệnh truy nã, hy vọng sẽ sớm có tin tức tốt.”
Vừa mới nói xong thì Ngô Phương Châu tới, nhìn thấy Tần Hãn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, anh ấy bỗng nhiên nổi giận, lập tức đi sang bên đó.
Tiểu Hồ Tử vội vàng đuổi theo.
Một tiếng ‘phanh’ vang lên, Ngô Phương Châu bước vào phòng, đi thẳng tới trước mặt Tần Hãn, hai tay giật lấy cổ áo của Tần Hãn, hung dữ nói: “Tại sao? Tại sao mày lại hại chết Tiểu Lục!”
Đôi mắt của Ngô Phương Châu giăng đầy tơ máu, ý niệm hận thù trong đó như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Hãn.
“Phương Châu, Phương Châu, có camera đấy!” Tiểu Hồ Tử vội vàng ngăn lại. Đây là phòng thẩm vấn, bên trong có rất nhiều camera.