Kỷ Hi Nguyệt nói rất lớn tiếng, Ngô Phương Châu khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước giường của anh ấy rồi ngồi xuống: “Anh Tiểu Ngô, không ai trong số chúng ta có thể ngờ được Tiểu Lục lại mất mạng. Nếu anh cứ mãi tự trách mình như vậy, tôi có nên tự sát để đền tội không? Vì suy cho cùng tôi là người đã gọi điện thoại kêu các anh đến!”
Mắt Kỷ Hi Nguyệt đỏ hoe, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào: “Tôi biết anh áy náy, tôi cũng áy náy, nhưng bây giờ áy náy và tự trách có tác dụng gì không? Không hề! Chưa tóm được hung thủ, Tiểu Lục ở trên trời có linh thiêng cũng không thể nhắm mắt an nghĩ. Chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là tự trách, mà phải giúp Tiểu Lục báo thù!”
Kỷ Hi Nguyệt bật khóc, cô cũng cần được trút bỏ, vì trong lòng cô thực sự rất khó chịu khi phải nhìn một sinh mệnh đang sống sờ sờ lại từ từ biến mất trước mắt cô như vậy.
Thấy Kỷ Hi Nguyệt bật khóc nức nở, Ngô Phương Châu có chút hoảng sợ.
“Vương Nguyệt, cô?” Ngô Phương Châu thấy Kỷ Hi Nguyệt càng khóc càng đau lòng, anh ấy gấp lên.
“Anh Tiểu Ngô, tôi cũng rất khó chịu. Nếu tôi không theo dõi Đường Tuyết Mai, không tố cáo bọn chúng, có lẽ Tiểu Lục đã không xảy ra chuyện, huhu, đều là lỗi của tôi, là tôi hại chết Tiểu Lục.” Kỷ Hi Nguyệt ôm ngực, khóc đến đau lòng.
“Vương Nguyệt, chuyện này, chuyện này đâu thể trách cô? Cô báo cảnh sát là đúng, còn cảnh sát chúng tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được!” Ngô Phương Châu khuyên ngược lại Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khóc nức nở, sau đó nghẹn ngào nói: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu, vô cùng tự trách.”
“Vương Nguyệt, chuyện này không liên quan đến cô, cô không cần tự trách. Tiểu Lục nghe thấy các cô theo dõi Đường Tuyết Mai có tiến bộ đột phá, cậu ấy cũng rất vui mừng, nóng lòng muốn ra ngoài với tôi, nhưng chẳng ai ngờ Tần Hãn lại điên cuồng mất trí, lắp sẵn thiết bị nổ lên xe như vậy.” Ngô Phương Châu vội vàng nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ thút thít, sau đó nhìn Ngô Phương Châu, “Anh Tiểu Ngô, nếu anh cũng nghĩ như vậy, tại sao anh còn tự trách? Chúng ta đều đau lòng vì cái chết của Tiểu Lục, nhưng anh cũng không nên nhận hết lỗi lầm về mình, vì nếu như vậy, tôi mới là người đáng chết hơn.”
Ngô Phương Châu sững sờ, anh ấy hiểu rồi, Kỷ Hi Nguyệt đến đây là muốn khuyên anh ấy vực dậy tinh thần.
“Anh Tiểu Ngô, anh đừng như vậy nữa, Tiểu Lục nhìn thấy sẽ đau lòng lắm đấy. Dầu gì anh ấy cũng hy sinh rồi, việc chúng ta cần làm là nhanh chóng bắt được hung thủ, để anh ấy ở trên trời cao cũng được an ủi, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Ngô Phương Châu, thận trọng nói.
Ngô Phương Châu lại bắt đầu đau khổ, hai bàn tay từ từ siết chặt lại với nhau, trong đôi mắt vốn đã sưng húp giờ chỉ còn lại sự xót xa.
“Tôi nghe nói, cho dù có tóm được Đường Tuyết Mai và Tần Hạo thì cũng không thể định tội bọn chúng. Anh Tiểu Ngô, anh nói xem, nếu thật sự là như vậy, chẳng phải Tiểu Lục đã hy sinh oan uổng rồi sao? Tôi tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra, cho nên, chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng, báo thù cho Tiểu Lục!” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói.
Ngô Phương Châu ngẩng đầu nhìn cô, dưới ánh mắt mong đợi và đau khổ của Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy chậm rãi gật đầu: “Vương Nguyệt, cảm ơn cô, tôi hiểu rồi.” Nói rồi anh ấy bắt đầu xuống giường.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đứng lên, lau nước mắt rồi nói: “Bây giờ cả thành phố đang truy bắt Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, cho nên việc chúng ta cần làm là đào manh mối từ miệng Tần Hãn, để nhanh chóng tóm gọn đôi cẩu nam nữ kia.”
Ngô Phương Châu thu dọn quần áo: “Được, cô ra ngoài đợi tôi trước đi, tôi sẽ ra ngay đây.”
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng thoáng nhẹ nhõm, vì biết Ngô Phương Châu đã phấn chấn trở lại.
“OK, tôi đợi anh cùng đi thẩm vấn Tần Hãn nhé. Tôi không tin anh ta có thể ngang bướng mãi đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì ra cửa.