Triệu Húc Hàn nói: “Đã cho lùng bắt Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, bọn họ chắc chắn sẽ bị tóm gọn nhanh thôi. Là hai người bọn họ gây ra tội ác tày trời, cho nên em đừng tự trách nữa, tốt xấu gì em cũng đã cứu được Liễu Đông mà.”
Kỷ Hi Nguyệt vẫn cảm thấy đau lòng và nghẹn ngào, Triệu Húc Hàn chỉ còn cách vỗ vai cô, để cô tự mình thông suốt, bởi vì chuyện này thật tình không biết nên khuyên nhủ thế nào.
“Tên nhóc Liễu Đông này tính ra mạng cũng lớn thật, nếu không gặp Long Bân, chắc giờ này đã thịt nát xương tan rồi.” Cố Cửu thở dài.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên: “Liễu Đông thế nào rồi, cả Long Bân nữa, đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh cả rồi, Long Bân chỉ bị luồng bức xạ đập vào nên dẫn đến hôn mê thôi, còn Liễu Đông thì hai cánh tay bị thương khá nghiêm trọng, ngón út của bàn tay phải bị giẫm nát, vẫn đang tiến hành phẫu thuật, nhưng nhìn chung thì không nguy hiểm đến tính mạng.” Cố Cửu đáp.
Triệu Húc Hàn như nghĩ đến gì đó: “Vậy người vệ sĩ kia là thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt đành kể lại chuyện của anh Toàn, Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói: “Sao em không nhờ vệ sĩ của anh!?”
Kỷ Hi Nguyệt chột dạ: “Em nghĩ không nên làm phiền tới anh Hàn, với lại cũng không nhất thiết cần đến một vệ sĩ tốt như vậy, vừa hay anh Toàn đang rãnh nên mới kêu anh ấy, nhưng cũng may là lần này có anh ấy, nếu không làm sao phát hiện ra nơi Liễu Đông bị đưa tới nhiều nguy hiểm như vậy.”
Nếu Liễu Đông không có anh Toàn đi theo, sau khi bị giết người diệt khẩu và chôn ở chỗ đó, cũng không biết là năm nào tháng nào mới có thể tìm được thi thể.
Liễu Đông thật sự là phúc lớn mạng lớn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Ân tiến vào: “Cậu chủ, đã dặn dò xong mọi chuyện, nhưng Kỷ Thượng Hãi đang đến, chắc cũng sắp đến nơi rồi.”
Triệu Húc Hàn bỗng biến sắc, Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói: “Bố tôi ư? Sao bố tôi lại biết? Anh Hàn, anh tránh mặt nhanh đi.”
“Sao anh phải tránh mặt?” Triệu Húc Hàn khá căng thẳng, vốn dĩ cũng muốn tránh đi, nhưng nghe Kỷ Hi Nguyệt nói như vậy, anh lại cảm thấy khó chịu. Tại sao anh phải tránh, đó là bố vợ tương lai của anh cơ mà?
Sớm muộn gì chẳng phải gặp mặt.
“Aiya, bố em mà biết em qua lại với anh Hàn, chắc chắn sẽ chém chết em mất! Anh Hàn, em xin anh mà, anh trốn nhanh đi. Bây giờ không phải là lúc chúng ta nói cho bố biết đâu! Cửu thiếu, anh mau giúp tôi đi.” Kỷ Hi Nguyệt gấp đến độ muốn lao xuống giường.
Triệu Húc Hàn tức đến đen mặt, nhưng đã bị Cố Cửu kéo đi: “Cậu ráng nhịn trước đã. Cậu cũng không phải không biết mấy cái tin đồn về chủ nhân của Triệu gia doạ người thế nào, đừng để đắc tội với bố vợ cậu, lần đầu tiên gặp mặt phải được trù tính kỹ càng, để lại cho người ta một ấn tượng tốt.”
Cố Cửu vừa nói vừa kéo Triệu Húc Hàn ra ngoài, mà thật sự Triệu Húc Hàn cũng cảm thấy Cố Cửu nói rất có lý, còn có một điều anh không dám thừa nhận.
Đó là, anh có phần sợ hãi khi phải gặp Kỷ Thượng Hải.
Chủ nhân của Triệu gia trời không sợ, đất không sợ, lại sợ gặp bố vợ tương lai, nếu nói ra chắc bị người khác cười cho thúi mặt.
“Tiêu Ân, sao bố tôi lại biết?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng hỏi, còn ra sức xoa nắn gương mặt của mình, để nhìn cho có chút khí sắc.
“Chắc là người vệ sĩ đó của cô kể lại, anh ta là bạn của vệ sĩ bên cạnh bố cô mà đúng không.” Tiêu Ân đương nhiên đã hỏi qua anh Toàn.
Kỷ Hi Nguyệt chợt hiểu, chắc anh Toàn kể lại cho anh Năm nghe, chuyện nguy hiểm như vậy chắc là anh ấy cũng hoảng sợ.
Anh Năm nghe cô vào bệnh viện thì nghĩ cô bị thương nghiêm trọng, vì thế liền thông báo cho bố cô biết.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không muốn để bố biết, vì biết rồi ông càng lo lắng cho cô hơn.
Quả nhiên Tiêu Ân vừa đi ra, Kỷ Thượng Hải đã tức giận xông vào.
“Bố, bố đừng lo lắng mà, do anh Năm kinh ngạc quá thôi. Con, con có làm sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười giả lả.