Hai chiếc xe của Triệu gia lao thẳng đến hiện trường vụ án.
Lúc Triệu Húc Hàn xuống xe, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang hoảng loạn, mặt mày xám đen, chiếc xe đang bốc cháy bên kia vẫn còn tia lửa và khói đen, gương mặt đẹp trai của anh khó coi đến cực điểm.
Tiêu Ân và vài người khác đưa Long Bân và Liễu Đông lên chiếc xe phía sau.
Triệu Húc Hàn cũng ôm Kỷ Hi Nguyệt đang sợ hãi đến đờ đẫn, mặt đầy vết nước mắt lên xe.
Ngô Phương Châu vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn, bởi vì trước cái chết của Tiểu Lục, anh ấy vô cùng tự trách, là anh ấy đã kêu Tiểu Lục lái xe, nhưng anh ấy không hề hay biết trên xe đã lắp sẵn thiết bị nổ.
Anh Toàn thấy xe của Triệu gia đến rồi lại đi.
Tiêu Ân lên xe, sau đó quay sang nói với anh ấy một câu: “Chúng tôi là người của Triệu gia, kêu cảnh sát muốn lấy khẩu cung thì đến bệnh viện Cảng Cửu.”
Anh Toàn vẫn đang trong trạng thái hốt hoảng, vậy mà anh ấy lại được tận mắt trông thấy chủ nhân của Triệu gia trong lời đồn đại.
Vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi, nhưng lại rất lạnh lùng, nhìn cứ như Diêm Vương, đi ngang qua thôi cũng thấy rét lạnh.
Không ngờ Kỷ đại tiểu thư và chủ nhân của Triệu gia lại có quan hệ thân thiết như vậy.
Sau khi xe của Triệu gia rời đi được mười phút, xe cảnh sát, xe cấp cứu và xe cứu hỏa cũng đã đến nơi, người của giới truyền thông cũng nhận được tin tức, nhưng định mệnh là những chuyện xảy ra hôm nay giới truyền thông lại không được đăng tin.
Bởi vì ngay lúc nhận được tin Triệu Húc Hàn đã kêu Tiêu Ân đi xử lý ngay chuyện này, trước khi anh chưa làm rõ vụ án, dù là phương tiện truyền thông nào cũng không được phép đưa tin.
Trong một đêm, cục cảnh sát và giới truyền thông của Cảng Thành đều rơi vào hoảng sợ, được người của Triệu gia nhắn nhủ, không một ai dám hành động khinh suất.
Trong bệnh viện Cảng Cửu, Triệu Húc Hàn ngồi trên chiếc sô pha đối diện phòng bệnh của Kỷ Hi Nguyệt, Cố Cửu đang kiểm tra cho cô.
“Cửu thiếu, tôi không sao, chỉ bị trầy da thôi, người bị thương mới là Liễu Đông và Long Bân.” Kỷ Hi Nguyệt nói, nhưng nói rồi nước mắt lại rơi.
“Sao thế? Không có gì sao cô lại khóc? Đừng khóc, mắt đã sưng cả rồi còn khóc nữa.” Cố Cửu vừa thấy Kỷ Hi Nguyệt khóc thì sốt sắng cả lên.
Triệu Húc Hàn đứng dậy, sải bước tới bên giường của cô rồi ngồi xuống, sau đó ôm lấy vai cô, còn không quên lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu lập tức lùi lại.
“Sao thế? Đau ở đâu?” Triệu Húc Hàn không giỏi dỗ dành, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt khóc đến đau lòng, trong lòng anh cũng rất xót xa, anh chỉ thích thấy dáng vẻ vui vẻ thoải mái của cô.
Kỷ Hi Nguyệt ôm anh, liên tục lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Tiểu Lục chết rồi, Long Bân cũng bị thương, huhu.”
Triệu Húc Hàn rất khó chịu, đưa mắt nhìn Cố Cửu.
“Đâu ai ngờ là trên xe Đường Tuyết Mai lại có thuốc nổ.” Triệu Húc Hàn nói, kỳ thực lúc anh vừa nhận được điện thoại, trái tim anh cũng gần như bị bóp nghẹt.
Nếu lúc đó Kỷ Hi Nguyệt là người động đến chiếc xe, hoặc đứng gần chiếc xe hơn một chút, rất có thể người phải chết chính là cô.
Nếu Long Bân không phản ứng kịp thời để che chắn cho cô, bây giờ cô đâu được như thế này?
Triệu Húc Hàn không dám nghĩ tiếp, anh chỉ biết là sẽ không bao giờ tin vào cái gọi là trực giác nguy hiểm gì đó của người phụ nữ này nữa.
Trực giác quái gì mà xém chút nữa đã biến cô từ sống thành chết? Sao anh lại tin tưởng cô có thể tự mình giải quyết nguy hiểm chứ?
Trong lòng Triệu Húc Hàn rất tức giận, anh sẽ không tin người phụ nữ ngốc nghếch này nữa.
“Đều là lỗi của em.” Kỷ Hi Nguyệt khóc.
Cố Cửu nóng ruột nói: “Tiểu Nguyệt, sao lại là lỗi của cô được? Nếu không có cô đến cứu người, có lẽ Liễu Đông đã chết rồi.”
“Không, không phải đâu. Là tôi không nên gọi Ngô Phương Châu đến, như vậy Tiểu Lục sẽ không đi theo, và anh ấy đâu phải chết.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn rất tự trách.
Triệu Húc Hàn càng lạnh lùng hơn, anh không biết nên khuyên nhủ thế nào, đành nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu cười khan: “Tiểu Nguyệt, sao cô lại nói như vậy! Đây vốn dĩ là chuyện của cảnh sát, hơn nữa, đâu ai ngờ sẽ xảy ra thảm cảnh như vậy. Tiểu Nguyệt, cô đừng tự trách nữa.”
Cố Cửu cũng đau lòng, Kỷ Hi Nguyệt càng khóc thương tâm hơn.