Kỷ Hi Nguyệt hoang mang không thôi. Nếu cô thực sự bị mắc chứng hay quên là tiêu đời luôn, vì cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi mà. Nhưng kiếp trước hình như cô đâu có bị chứng hay quên nhỉ?
Kỷ Hi Nguyệt rầu rĩ, có vắt óc thế nào cũng không nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua cảm giác thân thể, cô biết mình không hề phát sinh quan hệ với Triệu Húc Hàn.
Nhưng tại sao cô không nhớ được gì? Sau nụ hôn đó rồi sao nữa?
Mẹ nó, quan trọng nhất là vì sao cô lại không nhớ gì cả?
Cô thực sự có một loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Vội vàng xuống giường ra khỏi cửa, chuẩn bị về phòng mình để rửa mặt chải đầu, thì vừa hay gặp Úy Mẫn Nhi mặc một bộ đồ thể thao bó sát người, đang từ trong phòng bước ra.
Úy Mẫn Nhi thấy Kỷ Hi Nguyệt mặc đồ ngủ bước ra từ phòng Triệu Húc Hàn thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Kỷ Hi Nguyệt cười khẽ: “Chào buổi sáng, Úy tiểu thư.” Nói xong thì bước nhanh về phòng của mình.
Úy Mẫn Nhi thả bước chậm rãi, tới cửa phòng của Triệu Húc Hàn thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang mở cửa bước vào phòng của cô.
Hai tay cô ta từ từ nắm lại, mặc dù cô ta biết hai người này đã ngủ chung với nhau từ lâu, nhưng không ngờ có cô ta ở đây hai người này cũng không kiêng kỵ gì.
Trước mặt cô ta, Triệu Húc Hàn luôn tỏ khách sáo và lãnh đạm, ngay cả bắt tay cũng rất miễn cưỡng, vậy mà lại để người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này bên cạnh anh lâu như vậy.
Nghe nói Kỷ Hi Nguyệt trước đây đã theo đuổi Triệu Vân Sâm ba năm, nhưng Triệu Húc Hàn vẫn cứ quan tâm đến Kỷ Hi Nguyệt, hình như vào thời điểm đó anh đã có tình cảm với Kỷ Hi Nguyệt.
Hơn nữa, theo như lời của Triệu Vân Sâm thì Triệu Húc Hàn còn hẫng tay trên, cưỡng ép cướp đoạt Kỷ Hi Nguyệt từ tay của cậu ta, sau đó hình như Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi tâm tính, bắt đầu thích Triệu Húc Hàn.
Cô ta vốn dĩ cho rằng, dạng phụ nữ như Kỷ Hi Nguyệt đối với Triệu Húc Hàn chỉ là mới mẻ nhất thời, nhưng bây giờ xem ra tình cảm của hai người này rất khắng khít.
Năm nay cô ta đã hai mươi sáu, thích Triệu Húc Hàn cũng đã được nhiều năm. Cô ta không quan tâm Triệu Húc Hàn từng có bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần cuối cùng cưới cô ta, sống cả đời với cô ta là đủ rồi.
Suy cho cùng, tới thời điểm hiện tại chỉ có cô ta là người thích hợp nhất để làm chủ mẫu của Triệu gia, còn Triệu Húc Hàn vì vị trí chủ nhân cũng chỉ còn cách cưới cô ta mà thôi.
Nhưng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt bước ra từ phòng ngủ của Triệu Húc Hàn, tâm trạng của cô ta lại bắt đầu dậy sóng.
Kỷ Hi Nguyệt, tốt nhất là cô đừng chuốc vạ vào thân!
Sáng sớm hôm nay Triệu Húc Hàn đã qua tìm Cố Cửu. Lúc này anh đang ngồi trong nhà Cố Cửu, còn ngồi đối diện anh là Cố Cửu với đôi mắt mơ màng ngái ngủ.
“Hàn thiếu, cậu tới sớm quá rồi phải không? Không cần ngủ à? Tôi nói cho cậu biết, người bình thường không thể thường xuyên thức khuya, cậu lại ngủ muộn mà dậy sớm như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.” Cố Cửu thật sự đến chịu.
Tối qua nghe anh nói câu đó xong, anh ấy cũng trằn trọc suy nghĩ cả đêm, không ngờ lúc đang định chợp mắt thì tên này lại đến, bây giờ chỉ mới hơn năm giờ thôi.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn anh ấy. Cố Cửu đành giơ tay chịu thua: “Được được được, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì mà Tiểu Nguyệt lại bị chấn thương tâm lý? Cậu nói rõ ràng tôi mới bốc thuốc đúng bệnh được.”
Cố Cửu không trêu đùa nữa, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc hơn.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn thoáng lúng túng, sau đó khẽ hắng giọng, nói: “Anh nhớ cái đêm hôm đó chứ?”
Cố Cửu nghệt ra: “Đêm nào? Cậu không nói rõ sao tôi biết?” Cố Cửu hoàn toàn mù mờ.
“Cái đêm mà tôi đánh Triệu Vân Sâm, sau đó đưa Kỷ Hi Nguyệt về nhà ấy.” Vẻ mặt Triệu Húc Hàn càng thêm cứng nhắc.
Cố Cửu thảng thốt: “Nhớ, rồi sao? Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Húc Hàn giương mắt liếc Cố Cửu, ánh mắt đó đầy sự khinh thường, như thể nói rằng, lẽ nào anh không biết đã xảy ra chuyện gì?