Triệu Húc Hàn lãnh đạm, ánh mắt bén nhọn như mũi tên, thế mà anh lại không phát hiện cậu ta đã bước xuống. Có vẻ lúc này nội tâm của anh cũng rất hỗn loạn, cho nên không còn nhạy bén như lúc trước.
Nhưng qua đó có thể thấy Kỷ Hi Nguyệt rất có sức ảnh hưởng với anh.
“Chú ba, cháu đã nghe cả rồi. Rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt đã bị chấn thương tâm lý thế nào? Loại phụ nữ dũng mãnh như cô ta mà có chuyện bị chấn thương tâm lý sao? Không thể nào?” Triệu Vân Sâm thấy dáng vẻ lạnh lùng của Triệu Húc Hàn thì hơi sợ, nhưng quả thực cậu ta rất tò mò.
“Có một số chuyện cháu không biết sẽ tốt hơn.” Triệu Húc Hàn hờ hững nói một câu rồi bỏ đi.
“Chú ba!” Triệu Vân Sâm gọi giật anh lại. Triệu Húc Hàn xoay người, ánh mắt càng sắc lạnh hơn.
“Chú ba, chú, chú thích cô ta thật sao?” Triệu Vân Sâm cứ cảm thấy lạ lùng, nguyên do là Kỷ Hi Nguyệt đã theo đuổi cậu ta ba năm, đêm nào cũng đeo bám cậu ta, chơi bời rất điên cuồng. Phụ nữ như thế nhìn thế nào cũng không giống kiểu phụ nữ đàng hoàng, mà đúng hơn phải là gái nhảy hay dạng phụ nữ lêu lỏng hư đốn, chẳng hiểu thế nào chú ba lại đối xử đặc biệt với cô ta như vậy?
Triệu Húc Hàn nheo mắt lại: “Cháu cách xa cô ấy một chút. Cô ấy là người của chú.”
“Chú ba, cô ta thì có gì tốt chứ? Tại sao chú lại đối xử với cô ta tốt như vậy?” Triệu Vân Sâm thực sự không hiểu, “Lý ra chú đã chơi chán chán rồi, còn giữ cô ta lại làm gì?”
“Câm miệng!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng quát, “Đừng để chú nghe thấy từ ‘chơi’ này một lần nữa!”
Nói xong anh xoay người đi tiếp lên lầu.
“Chú ba, chú sẽ hại chết cô ta! Chú biết rõ mà!” Triệu Vân Sâm tức giận gầm lên.
Triệu Húc Hàn lại dừng bước, nhưng anh không quay người, sau đó bước lên phía trước giống như chưa từng nghe thấy.
Triệu Vân Sâm tức giận nện mạnh lên bàn, nhưng chốc sau cậu ta lại tiếp tục cơn tò mò, rốt cuộc là Kỷ Hi Nguyệt đã bị chấn thương tâm lý gì thế nhỉ?
Người phụ nữ vô tâm vô phế, hung hăn càng quấy đó, làm gì có chuyện bị chấn thương tâm lý được? Nói đùa à.
Nhưng Triệu Vân Sâm sực nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc tìm Cố Cửu của Triệu Húc Hàn ban nãy, nhìn cũng đâu phải giả vờ.
Chắc chắn Kỷ Hi Nguyệt đã bị chấn thương tâm lý.
Nếu cậu ta biết cô bị chấn thương tâm lý thế nào, cậu ta lại có thể kiểm soát cô một lần nữa.
Triệu Húc Hàn quay về phòng, thấy Kỷ Hi Nguyệt đang say ngủ, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô. Dù đang ngủ say nhưng gương mặt của cô vẫn nhăn nhúm lại, trông có vẻ rất đau khổ.
Lòng anh lại cảm thấy bức rức, vươn tay nhẹ nhàng giúp cô vuốt thẳng mi tâm đang cau chặt ra.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ ư hử, sau đó trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Triệu Húc Hàn thấy cô nằm sấp, lông mày anh khẽ nhíu lại. Bình thường tư thế ngủ của anh luôn luôn đúng tiêu chuẩn, nằm thẳng và nhắm hai mắt.
Nhưng đêm nay đã định sẵn là một đêm trằn trọc. Trong đầu anh toàn là cảnh tượng Kỷ Hi Nguyệt bị tổn thương lúc nãy, không biết là sáng mai tỉnh dậy liệu cô có nhớ không, rồi liệu cô có thay đổi gì với anh không.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tỉnh giấc thì phát hiện đây không phải là phòng ngủ của mình, sắc mặt cô chợt thay đổi, ngồi bật dậy.
Đây là phòng của Triệu Húc Hàn, nhưng Triệu Húc Hàn đã không thấy đâu, vậy là cả đêm hôm qua cô đã ngủ trên giường của anh sao?
Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Là cô được massage nên ngủ quên?
Kỷ Hi Nguyệt nằm xuống hồi tưởng lại. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nằm ngủ trong phòng Triệu Húc Hàn, cho nên cũng không có mấy hoang mang kinh ngạc.
Nhưng sau khi nhớ lại mọi chuyện tối qua, cô nhớ Triệu Húc Hàn đã hôn lên môi cô, lần này hoàn toàn khác với kiểu chuồn chuồn lướt nước xong bỏ chạy như lần trước, hình như còn rất cấp thiết, còn làm cô đau nữa, nhưng sau đó thì sao?
Tại sao những chuyện sau đó cô không hề nhớ gì cả?
Kỷ Hi Nguyệt có nghĩ thế nào cũng không ra được, tiếp theo đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cô chỉ là ngủ quên?
Ôi trời, đây là chứng hay quên sao?