Liễu Đông rất khó xử, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nói cũng có lý. Thế nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi, cậu thật sự sợ Tần Hạo và dì Tuyết của mình có quan hệ không bình thường, và dì ấy đã bị dẫn vào con đường sai lầm.
“Liễu Đông, cậu vẫn chưa thông suốt sao? Chuyện này trước sau gì cũng nước cạn đá nhô lên, cho dù cậu bảo vệ dì Tuyết của cậu như thế nào, chỉ cần dì ấy có dính líu thì việc bị bóc trần chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Lẽ nào cậu muốn đợi đến lúc không thể cứu vãn mới biết hối hận?” Lần này Kỷ Hi Nguyệt nhấn mạnh hơn.
Sắc mặt Liẽu Đông tái nhợt, tay siết chặt tài liệu, cuối cùng dưới ánh mắt thúc bách Kỷ Hi Nguyệt, cậu lại lần nữa mở ra.
Kỷ Hi Nguyệt cầm di động chụp lại tài khoản ngân hàng. Cô cũng không chụp nhiều, sợ Liễu Đông không vui. Thực ra chỉ cần một số tài khoản là có thể điều tra ra mọi thứ mà Kỷ Hi Nguyệt muốn.
Số tài khoản kỳ thực có chút kỳ lạ, bên trên không cho biết là của ngân hàng nào, nhưng quy cách của số tài khoản lại là tài khoản ngân hàng, vì vậy người làm tài khoản cũng cực kỳ cẩn thận và bảo mật.
Long Bân lái xe vào cổng Bất Động Sản Kỷ Tinh. Kỷ Hi Nguyệt không xuống xe, Liễu Đông một mình cầm túi tài liệu dán lại, nhìn túi tài liệu không có sơ sót mới tiến vào bên trong.
Không tới mấy phút sau, cậu đi ra lại. Trong tay không còn túi tài liệu, xem ra Tần Hạo đang ở công ty.
“Chị Nguyệt, tôi không đi làm nữa, muốn về thăm dì Tuyết tôi thế nào rồi.” Tâm trạng Liễu Đông rất tệ.
“Được, chúng tôi đưa cậu qua đó.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, Long Bân không có ý kiến.
Sau khi đến bệnh viện Cảng Cửu, Liễu Đông nói cảm ơn rồi xuống xe. Long Bân nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Chúng ta về đài truyền hình hay sao?”
“Không, tôi muốn xem thử có ai đến thăm Đường Tuyết Mai không.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Long Bân.
Long Bân nhíu mày: “Lỡ như bị Liễu Đông nhìn thấy, e là?”
“Vì vậy chúng ta phải cẩn thận. Xe của anh quá nổi bật, anh về trước đi, để tôi theo dõi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Long Bân liền lắc đầu: “Không được. Tôi không thể để cô ở đây một mình. Như vậy đi, chúng ta không cần theo dõi nữa, ở đây có camera, lát về tôi lấy cho.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó bật cười nói: “Nói cũng đúng.” Bây giờ cô mới nhớ ra đây là bệnh viện của Cố Cửu, nhờ xem lại camera chắc không thành vấn đề. Sao cô lại quên bén đi nhỉ.
Nhưng đã có Long Bân làm được, cô dĩ nhiên cũng không làm phiền tới Cố Cửu, tránh trường hợp lại tới tai đại ma vương.
Hai người về lại đài truyền hình cũng gần giữa trưa. Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du ăn cơm với nhau. Cố Du Du biết dì Tuyết của Liễu Đông đang ở bệnh viện thì vội vàng nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện bị chém này các cô không đưa tin sao?”
Kỷ Hi Nguyệt liếc cô ta: “Chị lại nữa rồi đấy. Giữ lại chút giới hạn đi được không? Chị không suy nghĩ tới cảm nhận của Liễu Đông à?”
Cố Du Du nôn nóng nói: “Không phải. Đây là đang giúp dì Tuyết của cậu ấy tìm được bọn bất lương mà? Chuyện như vậy mà không báo cảnh sát, lẽ nào không sợ bọn xấu lại tìm đến lần nữa sao?”
“Dì ấy không muốn, đương nhiên Liễu Đông cũng phải tôn trọng ý kiến của dì Tuyết cậu ấy. Chị đừng mơ tưởng đến kiểu tin tức này nữa, không muốn làm bạn tốt với Liễu Đông nữa sao?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Cố Du Du vội vàng cười giả lả: “Đương nhiên không phải rồi. Tôi chỉ là làm phóng viên nên thành thói quen, không muốn bỏ lỡ một tin tức nào thôi mà. Cô đừng tức giận, sau này tôi nhất định sẽ có giới hạn.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng đành cười cười, hy vọng người phụ nữ này có thể nhận thức được chuyện này.
Buổi chiều, Long Bân trở lại. Anh ta đi thẳng tới bàn làm việc của Kỷ Hi Nguyệt, cho cô xem đoạn băng ghi hình ở bệnh viện mà mình cầm về.
Thời điểm Kỷ Hi Nguyệt thấy bố mình cũng xuất hiện, trong lòng quả thực rất khó chịu. Quan hệ của hai người đã tốt như vậy sao?
Xem ra cô không tăng tốc là không được rồi.