Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nói: “Dì Tuyết của cậu cẩn thận thật, chắc sợ cậu xem trộm nhỉ?”
Khóe miệng Liễu Đông khẽ run rẩy: “Làm sau bây giờ? Nếu mở ra ắt sẽ bị phát hiện.”
Kỷ Hi Nguyệt cầm lấy xem thử, quả thực dán rất chắc, nếu mở ra có thể sẽ làm rách chiếc túi và bị phát hiện là điều chắc chắn.
Kỷ Hi Nguyệt thử kéo nhẹ ra xem, nhưng không được. Cô nhìn Liễu Đông, mi tâm hai người đều nhíu chặt.
“Không mở được sao?” Long Bân ở phía trước hỏi thăm.
“Bị keo dính cao su dán chắc rồi, mở ra thế nào cũng bị phát hiện.” Kỷ Hi Nguyệt chán nản.
Long Bân lập tức lấy một chiếc lọ nhỏ màu xanh lá cây từ ngăn kéo ghế lái phụ ra: “Thử cái này xem.”
“Cái gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Làm bằng lòng trắng trứng gà, có thể làm giảm độ dính của keo dính cao su.” Long Bân nói.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Còn có thứ này nữa sao? Anh lấy đâu ra vậy?”
Long Bân cười nói: “Đương nhiên có rồi. Là sản phẩm được nghiên cứu từ công nghệ mới đấy. Chỗ tôi có nhiều thứ kỳ lạ khác người lắm.”
Liễu Đông nhìn Long Bân, sau đó nói: “Chị Nguyệt, xem thử đi!”
Kỷ Hi Nguyệt cũng không hỏi thêm Long Bân, cô rót một chút chất lỏng từ chiếc lọ màu xanh lá cây ra, một chốc sau, độ dính gần như đã nhả bớt, có thể từ từ kéo nhẹ miệng túi.
“Thần kỳ thật.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự cảm thấy lợi hại. Long Bân lấy đâu tra những thư này, còn mang theo cả trên xe? Tên này chắc cũng hay làm chuyện xấu lắm đây.
Cuối cùng cũng mở được miệng keo, túi tài liệu cũng không hề hư hỏng, lát nữa chỉ cần dán lại là được.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lấy tài liệu từ bên trong ra.
Liễu Đông căng thẳng đến run tay, lưng đẫm cả mồ hôi.
Hai người ghé đầu vào nhau cùng xem tài liệu.
Nhưng thực tế lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của hai người, ở bên trên không hề có bất kỳ con dấu của công ty, chỉ có vài bảng số liệu chằng chịt các con số, nhìn có vẻ là số tiền.
Thực ra đó là một dạng sổ sách kế toán, nhưng không biết của công ty nào, chi ra và thu lại ra sao, nhưng con số mười tám triệu cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt có thể hiểu.
Nếu như cô đoán không lầm, đây chính là khoản tiền mười tám triệu còn thiếu của Bất Động Sản Kỷ Tinh.
Và khoản tiền này đã nằm trong tài khoản nước ngoài, nhưng sau khi điều tra đã bị phong tỏa, tức là ai đang cầm khoản tiền này thì tạm thời không sử dụng được, hơn nữa bây giờ ai là người làm ra chuyện này thì chính là tội phạm tham nhũng.
Chỉ là, nếu không xảy ra sự việc của Trương Cần thì sẽ chẳng có người nào đi điều tra tài khoản của Bất Động Sản Kỷ Tinh. Ngay cả khi có xem đi nữa thì cũng chỉ là những tài khoản chính quy trên bề nổi, đâu ai nghĩ đến bên trong còn có khoản tiền chênh lệch mười tám triệu.
Kỷ Hi Nguyệt lấy di động ra chụp lại, Liễu Đông vội vàng ngăn cản: “Chị Nguyệt, chị làm gì vậy?”
“Tôi chỉ muốn chụp lại về nghiên cứu thử thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Không được. Xem cũng đã xem rồi, đây chẳng qua chỉ là một bảng biểu thôi.” Liễu Đông lập tức gấp lại.
Kỷ Hi Nguyệt biết cậu căng thẳng, nhưng cô không thể ép bức cậu, đành phải nói: “Như vậy đi, tôi thấy ở trên đó một tài khoản ngân hàng, cậu cho tôi chụp cái đó nhé. Tôi hứa là điều tra được cái gì tôi sẽ nói cho cậu biết. Cậu cũng đâu muốn dì Tuyết cậu bị liên lụy đúng không? Mà cho dù có bị cuốn vào rồi thì càng thoát ra sớm càng tốt không phải sao?”
“Liễu Đông, đây không phải đang hại dì Tuyết cậu, mà là đang giúp dì ấy.” Mặc dù trong lòng Kỷ Hi Nguyệt không hề muốn giúp Đường Tuyết Mai, nhưng đối mặt với Liễu Đông cô vẫn có chút áy náy.