Hai người hẹn thời gian xong, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu dành thời gian xem xét tình hình của các công ty điện ảnh và truyền hình khác.
Cô nhận thấy công ty điện ảnh và truyền hình mạnh nhất hiện nay chính là công ty Tông Hoành. Trong nửa đầu năm nay, công ty đã phát hành hai bộ phim truyền hình được khán giả công nhận và một bộ phim điện ảnh được chấm điểm rất cao.
Hơn nữa, bọn họ còn đưa ra thông báo tuyển diễn viên mới. Thời gian tuyển dụng của bọn họ là cuối tháng sáu, cho nên Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của cô nhất nhiết phải làm trước bọn họ mới được.
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Cố Cửu.
Cố Cửu lập tức hồi âm: “Chủ tịch, cuối cùng cô cũng biết quan tâm tới công ty rồi sao?”
Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt, cắt ngang chủ đề: “Chuẩn bị xong kế hoạch quảng cáo tuyển dụng rồi chứ?”
Cố Cửu đáp: “Đang làm, tầm hai ngày nữa là có thể quảng cáo. Quan trọng chúng ta là công ty mới, mấy công ty điện ảnh và truyền hình cũ cuối tháng mới thông báo tuyển dụng. Chúng ta không có lợi thế.”
“Ngoài ra, nghe nói một số diễn viên của công ty khác đã đến hạn hợp đồng, tôi đang sắp xếp lại tài liệu, lát nữa sẽ gửi qua cho cô, để cô xem thử chúng ta có nên ký hợp đồng với những người đó không. Nếu chúng ta không có người cũ, chỉ toàn là người mới không có kinh nghiệm thì quá trình phát triển sẽ rất trầy trật.” Cố Cửu nói.
“Được, anh sắp xếp đi rồi gửi cho tôi, để tôi xem thử có ai phù hợp thị hiếu không.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Cố Cửu ừm một tiếng, sau đó nói: “Vậy lúc nào cô qua công ty đây? Hai vị chủ tịch của công ty mới mãi vẫn chưa thấy xuất hiện, hợp lý không?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khan. Triệu Húc Hàn không bao giờ xuất đầu lộ diện, vậy thì Kỷ đại tiểu thư cô phải ra mặt thôi, hơn nữa cô còn phải báo cho bố cô biết một tiếng.
Thực ra cô cảm thấy bản thân như một trò cười, dù sao cũng rất ít người biết đến Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chứ đừng kể đến là đã từng gặp mặt, nếu không cũng sẽ không có chuyện Cố Du Du vạch trần cô.
Vậy thì lần này cô tự mình vạch trần mình. Vì để kiếm tiền cho Húc Nguyệt, cô cũng phải vận dụng tối đa bản thân mới được, không thể để Triệu Húc Hàn lỗ vốn.
Quan trọng nhất là kiếp này Triệu Húc Hàn còn gặp phải một đợt khủng hoảng kinh tế, nên cô hy vọng đến lúc đó Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của cô có thể đủ tư cách để hậu thuẫn cho anh!
Kỷ Hi Nguyệt trước tiên là nói cho bố biết chuyện Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, bố Kỷ rất kinh ngạc, nhưng con gái đã muốn làm, hơn nữa còn có vị đế vương Triệu Húc Hàn hỗ trợ, ông đương nhiên là không có ý kiến.
Chỉ sợ con gái dính líu quá nhiều tới Triệu thị, trong lòng cứ có chút bất an.
Khi Kỷ Hi Nguyệt nghe bố muốn bơm thêm một trăm triệu làm vốn, cô lập tức lắc đầu nói không cần, khi nào cần cô sẽ mở miệng.
Kỷ Thượng Hải có cảm giác con gái của ông thật sự đã trưởng thành.
Kỷ Hi Nguyệt không hề nhắc đến Đường Tuyết Mai, bởi vì chỉ trích không giải quyết được vấn đề, còn làm tổn hại tình cha con. Cô hy vọng Long Bân sẽ không khiến cô thất vọng, nhưng cho dù Long Bân không kiếm ra được những bức ảnh thân mật của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai thì sớm muốn gì cô cũng sẽ tóm được.
Chốc lát sau, Cố Cửu gửi phần tài liệu đến.
Kỷ Hi Nguyệt xem ngay danh sách diễn viên đến hạn hợp đồng tháng Sáu năm nay của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, có cả lý lịch cá nhân, thành tích tác phẩm và số tiền đã ký hợp đồng vào năm ngoái.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, may mà có Cố Cửu, nếu không để cô tự mò mấy cái thông tin này thì không biết đến bao giờ.
Quả nhiên đồng đội tốt có thể giúp cô làm chơi ăn thật.
Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ đã thành lập được hơn năm năm, từng ký hợp đồng với rất nhiều diễn viên, ước tính con số hàng vạn, đa số các diễn viên quen thuộc đều ký hợp đồng với công ty bọn họ.
Đáng tiếc là bộ phim truyền hình mới ra năm nay vì cốt truyện không hấp dẫn, tỷ suất thu nhập cũng lẹt đẹt, chủ yếu là dựa vào các diễn viên có tên tuổi đóng quảng cáo để kiếm tiền.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy danh sách có hơn hai mươi mấy cái tên.
Trong đó có hai cái tên quản lý, một người tên là Vương Đông Lưu, một người tên là Mộ Dung Phong.
Đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt lập tức co lại.