Triệu Húc Hàn đột nhiên nhớ đến mẹ của mình, anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng khuôn mặt của anh cũng đông lại thành băng giá.
“Trước tiên cậu kiểm tra xem mối quan hệ giữa Đường Tuyết Mai và Tần Hạo là như thế nào.” Triệu Húc Hàn nói với Long Bân.
Long Bân đáp lại một tiếng, tiếp tục kêu IT truy xét.
Triệu Húc Hàn thiết nghĩ, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn chứa một bí mật rất lớn. Thấy bố mình ở bên ngoài có phụ nữ, người làm con gái như cô chắc chắn rất buồn lòng.
Đương nhiên anh cũng biết Kỷ Hi Nguyệt hy vọng bố cô tìm được một người phụ nữ tốt để làm bạn già, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu xinh đẹp trẻ tuổi như trong ảnh.
Mà rõ ràng là Kỷ Hi Nguyệt rất hiểu về con người của Đường Tuyết Mai, cho nên cô mới tức giận đến vậy.
Nhưng tại sao cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với anh? Chẳng lẽ bởi vì tính phức tạp trong tin tức của nghề phóng viên nên cô không thể nói cho anh biết?
Đây có được tính là bí mật của cô không?
Và hình như cô không muốn chia sẻ bí mật với anh?
Triệu Húc Hàn cảm giác bất ổn.
Nhưng nghĩ đến bí mật nằm sâu trong lòng mình, anh từ từ thở hắt ra. Ai cũng có bí mật của riêng mình thôi.
Buổi chiều, Trần Manh Manh gửi tin nhắn tới: “Tiểu Nguyệt, ngày mai tụi mình phải trở lại trường, mình xin nghĩ rồi. Mai các cậu có về trường không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, vội vàng xem lịch, khóe miệng khẽ run rẩy.
“Tháng này ai cũng phải về cả, nhưng mình chưa viết xong luận văn nữa.” Kỷ Hi Nguyệt còn thêm một biểu cảm khóc lớn ở phía sau.
“Vậy à? Thế thôi, định tìm cậu có chút chuyện ấy mà.” Trần Manh Manh chuyển chủ đề.
“Chuyện gì? Còn khách sáo với mình nữa cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt có chút tò mò.
“Không có gì thật mà. Định là cậu với mình về trường xong ra về tụi mình đi quẩy một bữa.” Trần Manh Manh còn gửi thêm một nụ cười láu cá.
“Chỉ vậy thôi?” Kỷ Hi Nguyệt không tin.
“Cũng không có gì. Mình có một người bạn cùng lớp đại học tên là Lâm Dương, trước đây mình có kể cho cậu rồi đấy, giọng của cậu ta cứ the thé, nghe rất chói tai. Cậu ta biết mình đang đóng phim cho bộ phận điện ảnh và truyền hình của Cảng Long muốn kêu mình giới thiệu cho cậu ta vào đấy.”
Trần Manh Manh nói: “Thực ra tên này rất có thiên phú diễn xuất, cho nên mình muốn để mình với cậu qua xem thử thế nào. Bên Húc Nguyệt của cậu có cần diễn viên mới nữa không?”
“Kêu cậu ta đóng vai thái giám sao?” Kỷ Hi Nguyệt còn thêm một biểu cảm cười lớn.
“Thái giám mà đẹp trai như thế cũng nhất định sẽ nổi tiếng!” Trần Manh Manh thêm biểu cảm bó tay, “Cậu có muốn xem thử không?”
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút: “Được rồi, ngày mai mình tới cổng trường tìm cậu. Phải rồi, ngày mai sinh viên khoa Hí Kịch bên trường cậu cũng về trường luôn chứ?”
“Ừm, phải trở về hết mà. Đúng rồi, có nhiều nam sinh đẹp trai lắm đấy nhé, mỹ nữ cũng không thiếu, cậu có muốn đăng ký trước không?”
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Vậy ngày mai phải xem cho kỹ mới được, hy vọng sẽ giúp công ty điện ảnh và truyền hình của mình ký được hợp đồng với một số diễn viên mới có tiềm năng.”
“Ok, cứ quyết thế nhé.” Trần Manh Manh vui vẻ nói.
“Cậu phải làm một chuyện giúp mình.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Trần Manh Manh lập tức đáp: “Chuyện gì?”
“Danh sách sinh viên khoa Hí Kịch.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Hả! Chẳng lẽ cậu nhìn tên chọn người? Không cần nhìn mặt luôn à?” Trần Manh Manh gửi kèm biểu cảm chán nản.
“Mình mặc kệ, cậu phải thống kê dánh sách gửi qua đây cho mình. Cậu có thể nhờ Lâm Dương giúp đỡ chẳng hạn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Được được được, bà cô của tôi, sợ cậu luôn rồi đấy. Mình làm giúp cậu là được rồi chứ gì. Sáng mai nhớ đến đấy! Mình không muốn một mình đi gặp Lâm Dương đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Biết rồi. Không gặp không về, ok?”
“Ừm ừm, biết ngay là cậu yêu mình mà, mua-ahh~” Trần Manh Manh gửi một đôi môi đỏ mọng.
Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu.