Tào Quang ôm một bụng tức, nhưng anh ta phải kìm nén rất vất vả, bởi vì không thể trắng trợn đánh trả lại, nếu không Kỷ Hi Nguyệt sẽ dễ dàng nhận ra sơ hở là anh ta được huấn luyện từ Triệu Gia.
Song tốt xấu gì anh ta cũng là người nhanh nhẹn, bản năng đánh đấm vẫn tồn tại trong người, nhưng Long Bân này lại là người giấu nghề, tốc độ chộp lấy cây gậy vừa rồi phải nói là quá nhanh, anh ta cảm thấy cho dù mình có dốc toàn lực cũng không thể nhanh như vậy.
Long Bân đang định đánh cho Tào Quang một trận nên trò, nhưng sau khi nghe Kỷ Hi Nguyệt gọi, anh ta đành rút lui.
Nội tâm của anh ta cũng không kém Tào Quang.
“Tào Quang, anh bị gì vậy? Chẳng lẽ anh còn không rõ chuyện của Châu Lê? Sa thải cô ta là sếp chứ đâu phải tôi, hơn nữa anh không biết anh làm như vậy là đang phạm pháp sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói năng sắc bén.
“Hừ! Cô ấy còn con nít nên chỉ đố kị một chút, các cô đâu cần phải nhẫn tâm với cô ấy như vậy. Tôi chẳng qua chỉ muốn giúp cô ấy trút giận thôi!” Tào Quang bực bội nói.
“Vương Nguyệt, có cần báo cảnh sát không?” Long Bân cau mày nói.
“Báo cảnh sát thì quá lắm chỉ nhốt vài ngày rồi lại thả ra.” Kỷ Hi Nguyệt biết cũng vô ích, “Anh ta đã muốn đánh tôi một trận, vậy thì chúng ta đánh trả lại anh ta một trận đi!”
Nói xong cô đưa mắt nhìn camera xung quanh, lúc này mới phát hiện camera đã đổi hướng, xem ra Tào Quang đã sớm chuẩn bị.
Long Bân đưa thanh gỗ cho cô, nói: “Cô đến trút giận đi!”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, trong lòng cô thực ra rất kinh ngạc. Cô không ngờ Long Bân lại biết đánh nhau như vậy, có lẽ công tử con nhà giàu có nên mấy thuật phòng thân đều phải học qua.
“Anh đánh đi, đánh mạnh vào. Đánh tới khi nào anh ta biết sợ thì thôi.” Kỷ Hi Nguyệt sợ cô ra tay sẽ làm Long Bân giật mình, nhưng bỏ qua cho Tào Quang thì chỉ sợ là lần sau anh ta lại tái phạm, nên chỉ còn cách đánh cho anh ta biết sợ mới không làm việc ngu xuẩn nữa.
Long Bân và Tào Quang đều hết hồn, sau đó ánh mắt của hai người đàn ông lập tức chạm nhau, trong không khí dường như có tia lửa đang nổ tung.
“Vương Nguyệt, vậy cô lên trước đi! Đây là cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông.” Long Bân nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nổi quạu: “Tôi kêu anh đánh, chứ đọ sức cái gì? Bộ anh tưởng đang quay phim truyền hình hả?”
Khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy, hết cách rồi, chỉ có thể xách thanh gỗ bước lên phía trước.
Tào Quang sầu não, bây giờ nên phản kháng hay là chịu đòn đây? Cuối cùng chỉ còn cách ôm đầu ngồi xổm, bị Long Bân đánh cho mấy gậy rồi nằm lăn ra đất.
“Tào Quang, anh là người thông minh, vì Châu Lê mà làm ra chuyện như vậy anh thấy có đáng không? Hôm nay tôi bỏ qua cho anh, nhưng nếu còn lần sau, tôi nhất định sẽ tự tay đưa anh vào tù!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói với Tào Quang.
Tào Quang không đáp lại. Kỷ Hi Nguyệt kêu Long Bân rời đi.
Long Bân lau dấu tay trên thanh gỗ, sau đó vứt xuống đất rồi theo Kỷ Hi Nguyệt lên lầu.
Trong thang máy, Long Bân hỏi thăm: “Vương Nguyệt, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao. Long Bân, anh biết đánh nhau à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
Long Bân mỉm cười: “Biết sơ sơ à. Từ nhỏ bố tôi đã bắt tôi học kỹ thuật phòng thân, với lại tôi cũng thích vận động thể thao, thành ra không đến nỗi bị người khác bắt nạt. Vương Nguyệt, phản ứng của cô cũng rất nhanh, lẽ nào cô cũng học kỹ năng tự vệ?”
“Ừm, có học một chút. Thật không ngờ Tào Quang vì Châu Lê lại làm ra chuyện mất trí như vậy. Đúng là làm người không nên nhìn vẻ bề ngòai.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, có khả năng Tào Quang đã phải lòng Châu Lê rồi.
“Đúng đấy, cho nên lúc các cô chạy tin phải hết sức cẩn thận, còn rất nhiều nhân tố nguy hiểm ở bên ngoài.” Long Bân nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Bây giờ không phải anh cũng là phóng viên sao?”
“Tôi không sợ, tôi là người yêu thích sự kích thích, càng kích thích càng thú vị, haha.” Long Bân cười lưu manh.
Kỷ Hi Nguyệt thở dài trong lòng, quả nhiên là thiếu gia sống trong nhung lụa chưa từng nếm qua cực khổ, nếu không cũng đâu có tâm lý chơi đùa như vậy.