Long Bân vẫn đi theo Kỷ Hi Nguyệt, ở phía sau nói với theo: “Vương Nguyệt, chỉ cần cô còn ở chỗ làm thì mọi lúc mọi nơi tôi đều phải đi theo cô, nếu không bác cả tôi nhìn thấy lại bảo tôi không theo cô chăm chỉ học tập, dám chừng tôi lại bị ăn mắng.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết phải làm sao, đứng trước cửa thang máy, cười nói: “Tôi xuống dưới lấy chuyển phát nhanh rồi lên ngay ấy mà.”
“Chuyển phát nhanh? Tại sao không giao lên đây?” Long Bân giật mình.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Nhiều kiện hàng quá nên không giao lên đây được, kêu tôi tự mình xuống lấy.”
“Vậy để tôi giúp cô cầm lên.” Long Bân xung phong nhận việc.
“Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thấy cửa thang máy mở ra thì lật đật bước vào, kết quả vừa xoay người đã thấy Long Bân cũng vào theo, “Tôi đi với cô.”
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, anh chàng này sao lại dính người như vậy? Chuyện này sẽ rất khủng khiếp đấy.
“Haha, tôi đi làm quen môi trường luôn, tiện thể lỡ như kiện hàng của cô to quá thì có thể mang lên giúp cô.” Long Bân mới tiếp nhận nhiệm vụ nên không dám lơ là.
Anh ta biết, nếu không phải nhiệm vụ đặc biệt thì cậu chủ đã không kêu anh ta quay về, cho nên anh ta không thể để Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi tầm mắt của mình được.
“Chỉ có một túi tài liệu thôi à.” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nói, nhưng cửa thang máy đã khép lại, chỉ còn cách để anh ta đi theo xuống dưới.
Tài liệu là do Tiêu Ân gửi qua, đó là danh sách diễn viên, biên kịch và quản lý của các công ty điện ảnh và truyền hình ở Cảng Thành. Hôm trước Kỷ Hi Nguyệt nhờ Triệu Húc Hàn lọc ra, nhưng không ngờ lại xong nhanh như vậy.
Ngoài ra còn có danh sách sinh viên khoa hí kịch của nhiều trường đại học ở Cảng Thành, cô cũng cần một bản. Suy cho cùng thì cô cũng không tài nào nhớ hết được những người trong năm năm ở kiếp trước, nhưng hy vọng nhìn thấy tên thì có thể nhớ ra ai là diễn viên nổi tiếng ở kiếp trước, để công ty Húc Nguyệt tìm ký hợp đồng trước.
Trong bãi đỗ xe rất yên ắng. Còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ tan ca, khoảng thời gian này thường rất bận rộn, do đó không có ai qua lại. Xe chuyển phát nhanh đúng là đang đậu cách đó không xa.
Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân bước nhanh qua đó.
Anh chàng giao hàng lấy một túi chuyển phát nhanh ra, nói: “Cô Vương Nguyệt, mời ký nhận.”
Kỷ Hi Nguyệt nhận túi tài liệu rồi ký tên lên, sau đó đánh mắt nhìn Long Bân.
Long Bân khẽ nhún vai, thấy anh chàng giao hàng không có gì bất thường, anh ta cũng bỏ bớt căng thẳng.
Chuyển phát nhanh giao cho Kỷ Hi Nguyệt túi tài liệu xong thì lên xe rời đi.
Hai người bước vào trong, Kỷ Hi Nguyệt đi trước, Long Bân theo sau.
Đang định bước tới thang máy, đột nhiên từ hai chiếc xe bên cạnh có một bóng người nhảy ra, trên tay còn cầm thanh gỗ, vụt về phía bả vai của Kỷ Hi Nguyệt.
“Cẩn thận!” Long Bân phản ứng siêu nhanh, đưa một chân đá văng thanh gỗ.
Kỷ Hi Nguyệt cũng phản ứng rất nhanh, nhìn thấy có người xông lên, cô lập tức lùi lại.
“Tào Quang!” Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy rõ ràng là Tào Quang thì hết sức giật mình.
Sắc mặt của Long Bân rất lạnh lùng, anh ta phát hiện người đàn ông đột ngột xông ra này là con nhà võ, nhưng đã lao vào đánh nhau nên đành phải trốn đông trốn tây để không bị lộ thực lực, còn xém chút nữa bị thanh gỗ sượt qua mấy lần.
“Vương Nguyệt, cô quá đáng lắm biết không? Cho dù Châu Lê không phải đi nữa thì cô cũng không nên sa thải cô ấy như vậy!” Tào Quang âm thầm kinh ngạc, người mới đến này là ai vậy?
Mặc dù có thể đánh nhau, nhưng anh ta cũng giả vờ nghiệp dư, vung vẩy thanh gỗ loạn xạ, còn Long Bân thì đòn nào cũng tránh được.
Kỷ Hi Nguyệt đổ mồ hôi hột, chuyện này thì liên quan quái gì đến cô? Với lại không phải Tào Quang với Châu Lê chỉ là quan hệ bình thường thôi sao? Sao lại có chuyện vì Châu Lê mà xuống tay với cô?
Còn dùng gậy gỗ?
“Đừng đánh nữa!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên thét lên.
Long Bân nhanh tay cướp lấy gậy gỗ của Tào Quang, sau đó dùng tay đánh Tào Quang ngã xuống đất.