Kỷ Hi Nguyệt nổi giận: “Không, con phải gặp người phụ nữ này. Con muốn biết tại sao cô ta lại ở chung bố? Bộ đàn ông Cảng Thành chết hết rồi à? Tại sao lại tìm một người đàn ông lớn hơn cô ta tới hai mươi tuổi?”
Nói rồi Kỷ Hi Nguyệt toan bước vào bên trong gặp Đường Tuyết Mai, mục đích đương nhiên là muốn Đường Tuyết Mai biết con gái của Kỷ Thượng Hải phản đối kịch liệt, để xem sau này cô ta còn mặt mũi đi gặp bố nữa không.
Nhưng cô lập tức bị Kỷ Thượng Hải túm lại: “Tiểu Nguyệt, đừng náo nữa, bọn bố đều là người lớn, biết mình đang làm gì. Con ra cửa trước đi, bố lập tức ra ngay!”
“Bố, bố che chắn cho cô ta như vậy, có phải là đã thích cô ta rồi không? Con nói cho bố biết, trừ phi bố không muốn đứa con gái này nữa, bằng không con tuyệt đối sẽ không đồng ý hai người quen nhau. Bố có thể tìm bất cứ người phụ nữ nào, nhưng cô ta là không thể!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nhìn bố mình.
Đường Tuyết Mai ở bên trong nghe mà phát run, nhưng cũng rất tò mò. Cô ta chưa từng gặp qua con gái của Kỷ Thượng Hải, tại sao con gái ông lại bài xích cô ta như vậy? Hơn nữa còn biết cả tuổi của cô ta? Lẽ nào đã điều tra về cô ta?
“Tiểu Nguyệt, bố biết rồi, con nguôi giận đi. Chúng ta về nhà rồi nói chuyện được không?” Ánh mắt Kỷ Thượng Hải đầy vẻ khẩn cầu.
Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tức giận nhìn chằm chằm bố mình: “Con ở ngoài cửa đợi bố. Bố thay quần áo rồi ra đây.”
Nói xong cô xoay người bỏ đi, còn dùng hết sức đóng cửa một cái rầm.
Anh Năm ở bên ngoài đang sợ hãi: “Tiểu thư, sau này chắc tôi thảm rồi. Ông chủ đã biết tôi bí mật tố giác với cô.”
“Không cần sợ, bố tôi rất nể tình anh em. Anh theo bố tôi nhiều năm như vậy, sẽ không có việc sa thải anh đâu. Hơn nữa tôi làm vậy cũng là quan tâm ông ấy, ông ấy sẽ hiểu thôi.” Kỷ Hi Nguyêt an ủi anh ấy, “Anh ra xe đợi chúng tôi đi.”
Anh Năm lập tức gật đầy rời đi.
Kỷ Thượng Hải không dám nán lâu. Ông cũng không giải thích nhiều với Đường Tuyết Mai, vì sợ Kỷ Hi Nguyệt đợi lâu lại gõ cửa.
Ông chỉ nói với Đường Tuyết Mai là muộn chút sẽ gọi điện thoại xin lỗi.
Đường Tuyết Mai đương nhiên không dám ý kiến. Cô ta cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ.
Kỷ Thượng Hải ra cửa, cùng Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi khách sạn.
Bởi vì trên xe có anh Năm nên hai người không tiện tranh luận, về thẳng đến biệt thư kiểu Tây của Kỷ gia ở Thiên Tinh.
“Tiểu Nguyệt, con đã trưởng thành rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy?” Kỷ Thượng Hải có chút mệt mỏi.
“Bố, có bao giờ con quản chuyện của bố chưa? Đây là chuyện duy nhất. Bố có thể quen bất kỳ người phụ nữ tốt nào, nhưng Đường Tuyết Mai là không thể.” Kỷ Hi Nguyệt rất cứng rắn.
“Tại sao! Cô ấy có chỗ nào không tốt? Con đừng nói là con nghe mấy cái thứ như câu dẫn đại gia gì đấy. Bố đã điều tra rồi, gia thế cô ấy rất trong sạch, chăm chỉ làm ăn, cũng không có tính lăng nhăng. Rốt cuộc là đã đắc tội với con ở đâu?” Kỷ Thượng Hải cũng nổi đóa.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy, không ngờ bố cô đã cho điều tra Đường Tuyết Mai.
“Cô ta là cô của đồng nghiệp con, như vậy là không thể!” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Bố, chẳng lẽ vì một người phụ nữ mà bố muốn tình cảm cha con bất hòa?”
“Con phải nói cho có lý chứ.” Kỷ Thượng Hải ngồi xuống xoa trán, hơi rượu vẫn còn nên ông cảm thấy không được thoải mái.
“Con mặc kệ. Chỉ cần biết người phụ nữ này không được. Bố muốn đem tình cảm cha con ra đặt cược thì bố cứ việc. Nếu bố còn chút quan tâm đến đứa con gái này và người mẹ đã mất của con thì cách xa người phụ nữ đó ra.”
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Bố, con nghiêm túc đấy. Bố nghĩ sớm đi, con về đây. Đừng trách anh Năm. Là con đã bắt ép anh ấy. Nếu anh ấy biết sự tình mà không báo, con sẽ không để anh ấy yên ổn.”
“Con, sao con lại vô lý như vậy chứ?” Kỷ Thượng Hải phiền muộn.