Đường Tuyết Mai lúc này đã tắm rửa xong, nằm trong chăn đợi Kỷ Thượng Hải tắm ra.
Nghe tiếng gõ cửa, cô ta có chút chột dạ, vội vàng gọi với Kỷ Thượng Hải đang ở trong phòng tắm: “Lão Kỷ, có người gõ cửa kìa, không biết có phải anh chàng tài xế của anh lại đến nữa không.”
Đường Tuyết Mai có chút bực bội, anh chàng tài xế này bị thần kinh à, lẽ nào không biết ông chủ đang bận công chuyện mà cứ đến phá hoại?
Kỷ Thượng Hải mới xối được một nửa, lập tức quấn khăn tắm bước ra ngoài.
“Tuyết Mai, thật ngại quá, a Năm tối nay cũng có uống chút rượu, nên là tinh thần không được tỉnh táo. Để anh đi xem.”
Kỷ Hi Nguyệt không thấy người mở cửa thì đập cửa càng mạnh hơn, sau đó thét lên: “Bố, mở cửa!”
Kỷ Thượng Hải vừa mới đến phòng khách, nghe thấy tiếng Kỷ Hi Nguyệt thì sắc mặt chợt tái nhợt. Khuôn mặt vốn dĩ bị hơi rượu làm cho phát đỏ cũng bị bay màu.
“Kỷ Thượng Hải, bố ra đây cho con!” Kỷ Hi Nguyệt nổi quạu, lời cô nói là gió thoảng bên tai sao? Kêu bố cô không được dính líu tới Đường Tuyết Mai, tại sao lại ở chung một chỗ?
Kiếp này cô sẽ không cho phép!
“Bố, nếu bố còn không mở cửa, con sẽ gọi nhân viên phục vụ!” Kỷ Hi Nguyệt ở ngoài cửa thét lên.
Đường Tuyết Mai cũng bị dọa cho sợ hãi, gấp gáp mặc đồ vào.
“Chuyện gì vậy? Con gái của anh đến sao?” Mặt Đường Tuyết Mai cũng tái nhợt.
“Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Em đừng ra ngoài. Để anh đi mở cửa. Tiểu Nguyệt mà phát điên lên là không ai cản nổi đâu, cho nên để con bé vào trước đã.” Kỷ Thượng Hải cũng biết tính khí của Kỷ Hi Nguyệt.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt bám lấy Triệu Vân Sâm, ông cũng xấu hổ thay cho con gái, cô hoàn toàn là bị chiều đến hư. Cho nên ông rất hiểu đứa con gái này, chỉ có thể dỗ ngọt chứ không thể làm căng.
Kỷ Thượng Hải nhanh chóng mặc quần áo vào và ra mở cửa. Khuôn mặt phẫn nộ của Kỷ Hi Nguyệt lập tức xuất hiện trước mặt Kỷ Thượng Hải.
“Tiểu Nguyệt, sao con lại đến đây?” Kỷ Thượng Hải rất ngại ngùng, bị con gái bắt gặp đi mướn phòng khách sạn với phụ nữ quả thực có chút xấu hổ.
Kỷ Hi Nguyệt đẩy bố cô sang một bên rồi bước vào trong.
“Tiểu Nguyệt, con đừng như vậy!” Kỷ Thượng Hại vội vàng túm cánh tay Kỷ Hi Nguyệt lại.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người, anh Năm ở bên ngoài lật đật đóng cửa.
Kỷ Thượng Hải đã hiểu vì sao Kỷ Hi Nguyệt lại xuất hiện ở đây. Tài xế của ông đúng là ăn no đi lo chuyện bao đồng mà!
“Bố, bố hứa với con thế nào?” Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt đều là lửa giận.
Kỷ Thượng Hải lật đật nói: “Tiểu Nguyệt, con đừng kích động. Tại hôm nay bố uống say thôi mà.”
“Uống say? Uống say rồi là đem lời nói của con trước đây bỏ ngoài tai? Hay vốn dĩ bố không xem con là con gái?”
“Tiểu nguyệt, con đừng nói lung tung. Không nghiêm trọng vậy đâu con.” Kỷ Thượng Hải cũng bị dọa.
“Nói lung tung? Con đã nói với bố đừng dính líu tới người phụ nữ này, tại sao bố không nghe con?”
Kỷ Thượng Hải đỏ mặt: “Tiểu Nguyệt, con, con đừng tức giận. Bố thật sự uống say mà. Với lại hình như con có hiểu lầm với Tuyết Mai rồi!”
“Hiểu lầm? Bố, bố không tin con gái mà đi tin người ngoài sao? Cô ta làm như vậy mới có thể quyến rũ bố đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại.
Trong cô rất sốt ruột, lẽ não lịch sử nhất định phải lặp lại sao?
Không, cho dù hôm nay cô có cạch mặt, hay làm tổn thương bố đi nữa, cô cũng sẽ không để hai người họ ở bên nhau.
“Tiểu Nguyệt, con đừng nói bậy bạ, con bình tĩnh chút đi. Bây giờ bố về nhà với con nhé?” Kỷ Thượng Hải không muốn gây náo, sẽ rất khó coi, vì vậy muốn mang Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi trước.