Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nói: “Được không? Gọi Vương Nguyệt?”
“Không, Vương Nguyệt chỉ là phóng viên, hơn nữa em không sợ liên lụy đồng nghiệp hà?” Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Vầy đi, em gọi là Khiếu Mịch Chí.”
“Khiếu Mịch Chí?” Kỷ Hi Nguyệt hơi đơ ra.
“Nhớ rõ việc em đi sòng bạc không? Em có một nốt ruồi đỏ, lần sau trước khi em ra tay thì dán một nốt ruồi đỏ ở trên mặt. Những tên ngốc đó đều chỉ biết nhận tiêu chí đặc thù rõ ràng, rất nhanh danh hiệu Khiếu Mịch Chí sẽ làm tất cả người luyện khí công đều biết.” Triệu Húc Hàn cười.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, nói: “Được rồi, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. Chẳng qua em cảm thấy bọn họ cũng sẽ tra ra thân phận thật sự của em.”
“Vậy bọn họ cũng sẽ biết em không nghĩ lấy tên Kỷ Hi Nguyệt và Vương Nguyệt đối mặt với bọn họ, cũng chính là cảnh cáo bọn họ không được ra tay với người bên cạnh em. Bởi vì lúc em đối mặt với người luyện khí công chính là Khiếu Mịch Chí, không phải Kỷ Hi Nguyệt và Vương Nguyệt.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Được, sau này em sẽ mang theo đồ dụng trong người. Một có tình huống, em sẽ dán nốt ruồi đỏ. Ha ha.”
Triệu Húc Hàn duỗi tay xoa tóc cô, nói: “Đêm nay em tự về trước đi. Anh muốn đi nhà cũ thăm cha anh. Ông ấy cũng biết lệnh giết màu đen, nhất định anh phải trở về.”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói: “Em và anh cùng đi đi, em sợ anh buổi tối sẽ có nguy hiểm.”
“Đêm nay hẳn sẽ không. Rốt cuộc những người đó nhận được mệnh lệnh lại chạy tới cũng sẽ không nhanh như vậy. Cho dù vừa lúc ở đây thì cũng không có khả năng vượt qua ba người, hai người anh và Tiêu Ân cũng đủ ứng phó rồi, em yên tâm đi.” Triệu Húc Hàn mỉm cười, nói.
Kỷ Hi Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, biết anh không dẫn cô theo cũng vì không quá tiện, cho nên cô gật đầu, nói: “Vậy anh ăn xong em sẽ đi về. Anh cũng đi sớm về sớm, nếu không sau khi trở về thì anh gửi tin tức nói cho em, miễn cho em lo lắng.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn gật đầu, ăn xong cơm rất nhanh, Kỷ Hi Nguyệt thu dọn một chút sau đó rời đi.
Lúc ở cửa gặp Tiêu Ân, Kỷ Hi Nguyệt nói với anh ấy: “Tùy thời nhớ rõ liên hệ, đừng thể hiện.”
“Tôi hiểu rồi, đại tiểu thư.” Tiêu Ân lập tức gật đầu.
“Đúng rồi, Long Bân và La Hi còn chưa trở về?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Bây giờ hẳn đang ở trên máy bay, sáng mai nhất định sẽ tới. Tôi nói bọn họ đi tìm đại tiểu thư trước?” Tiêu Ân hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Nếu vậy thì sớm tìm tôi trước đi, tôi muốn nhìn thái độ La Hi.”
“Được!” Tiêu Ân cũng nghĩ thế. Rốt cuộc năng lực thuyết phục của Kỷ Hi Nguyệt mạnh hơn cậu chủ nhiều.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không có lái xe, cô bắt xe trở về, trên xe thu được tin nhắn Thiết Quý Hoành gửi tới.
“Tiểu Nguyệt, các người tới rồi cũng không báo một tiếng bình an.” Thiết Quý Hoành còn rất hài hước, gửi một biểu cảm ấm ức.
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc cảm thấy bản thân xác thật không đúng, vội vàng trà lời: “Anh Thiết, thực xin lỗi. Trở về bận quá nên quên mất, anh bên kia có khỏe không?”
“Anh rất khỏe, lão Cừu đã ở cạnh anh, các ngươi bên kia thì sao? Qua đêm nay sẽ có thể nguy hiểm.” Thiết Quý Hoành cũng giúp bọn họ tính thời gian.
Người tu luyện khí công trải rộng khắp nơi trên thế giới, thấy lệnh giết màu đen sẽ chuẩn bị xuất phát. Cho nên sau một ngày mới có thể đến lúc nguy hiểm, mọi người đều sẽ đi Cảng Thành tìm Triệu Húc Hàn.
Chẳng qua Triệu Húc Hàn cũng cường giả có tiếng ở giới khí công, cũng có thể có hai người liên hợp, ba người liên hợp, nhưng liên hợp nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá bốn người. Rốt cuộc chỉ có 1 tỷ, phân nhiều sẽ thiếu, không bằng bọn họ nhận vụ làm ăn khác.
Hơn nữa người luyện khí công bình thường đều không dùng súng ống, quá quan đều rất phiền toái. Đặc biệt tiến vào Cảng Thành, súng ống bị quản chế khắt khe hơn, nếu không thì tiến vào chợ đen mua, còn không nữa sẽ tự buôn lậu lại đây, nếu không không có khả năng có súng ống.