Kỷ Hi Nguyệt nhìn điện thoại, cười lắc đầu, ngay sau đó tới văn phòng Triệu Húc Hàn. Tuy là buổi tối nhưng mỗi tầng trong văn phòng đều có đèn đuốc sáng trưng, còn có không ít quản lý chưa tan làm, từ trên xuống dưới tìm tổng tài ký tên. Xem ra bọn họ đi ra ngoài một tuần, việc bên này đọng lại cũng rất nhiều.
Đi vào văn phòng, Triệu Húc Hàn từ sau bàn làm việc ngẩng đầu, lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng, nói: “Cơm nước xong rồi hả? Nói với Trần Á Nam thế nào?”
“Cũng tốt. Anh Hàn, anh ăn cơm chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trên mặt bàn bên kia còn hộp cơm còn nguyên đóng gói.
“Vẫn chưa. Chẳng phải chờ em tới, anh lại ăn đó thôi.” Nói rồi anh đánh vài chữ trong máy tính rồi đứng lên đi đến trước bàn cơm.
Kỷ Hi Nguyệt giúp anh lấy đồ vật ra để sẵn, thức ăn đều do thím Lý làm xong đưa tới.
“Uống trước chút canh, cũng sắp 8 giờ rồi mà anh còn không ăn, cũng không cần tiết kiệm thời gian để làm việc đâu!” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ăn gấp, nhịn không được lại bắt đầu lải nhải.
“Em và Trần Á Nam bàn bạc chuyện gì vậy?” Triệu Húc Hàn lại trực tiếp nói sang chuyện khác. Nếu không phải công tác làm anh mệt mỏi thì toàn bộ đầu óc anh sẽ nghĩ đến việc bạn gái mình ăn cơm với người đàn ông khác.
Khỏe miệng Kỷ Hi Nguyệt run lên, người đàn ông này vẫn rất để ý. Chẳng qua nếu càng để ý, có phải anh càng quan tâm không.
Kỷ Hi Nguyệt kiên nhẫn kể anh nghe cuộc tán gẫu với Trần Á Nam, Triệu Húc Hàn vẫn luôn có sắc mặt bình tĩnh, ăn cơm cũng càng ngày càng hưởng thụ. Kỷ Hi Nguyệt nhìn biểu cảm này của anh, trong lòng cũng cười đến lắc đầu.
Mặc dù người đàn ông này rất lãnh khốc, rất cường đại, rất bá đạo, rất tự tin nhưng vẫn để ý bạn gái của mình, quản chi là chút ghen tuông nho nhỏ.
“Đúng rồi, Tâm Lan vừa rồi gọi điện thoại cho em, nói về lệnh giết màu đen, xem ra tổ chức bí mật quốc gia cũng biết. Anh Hàn, mọi người đều biết nguyên lão Triệu gia không ủng hộ anh.” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng vì anh, nói.
Triệu Húc Hàn cười lạnh một tiếng, nói: “Chuyện sớm muộn.” Ngay sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Em sợ không?”
“Sợ cái gì? Em rất mạnh.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Anh cũng rất mạnh, hai người mạnh chúng ta liên thủ, chẳng lẽ còn sợ mấy sát thủ?”
“Anh nói đúng. Lần này không có khả năng mười người cùng tới, mọi người đều muốn cướp tiền, nhất định sẽ nghĩ độc chiếm.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn thưởng thức nhìn cô, nói: “Tiểu Nguyệt, lần này chúng ta làm lớn một phen. Anh muốn cho giới khí công biết, ai muốn mạng anh đều phải trả giá thảm trọng. Còn nữ, bạn gái Kỷ Hi Nguyệt của anh có bao nhiêu cường đại!”
Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, nói: Angn cũng cảm thấy em có thể nổi danh? Em vừa rồi còn cùng Tâm Lan nói lúc này muốn nổi danh!”
“Có gì không thể, khinh người quá đáng, vậy cho bọn họ nhìn chút nhan sắc, cũngm các nguyên lão biết thực lực của em, xem bọn họ còn có thể ngăn cản không.” Triệu Húc Hàn nói một câu: “Hiện tại Tiêu Ân và Long Bân đều sẽ trở thành vũ khí bí mật của chúng ta. Chúng ta ở ngoài sáng cũng không có gì không tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Em nghe anh. Chẳng qua có thể liên lụy đến cha và bạn bè em không? Em chỉ sợ điều này.”
“Hẳn sẽ không. Rốt cuộc nếu liên lụy vô tội người thì sẽ kinh động tổ chức quốc gia bao vây diệt trừ, bình thường sẽ không có ai ngu xuẩn ra tay với bá tánh bình dân.” Triệu Húc Hàn nói: “Nhưng cũng không loại trừ việc ngoài ý muốn.”
“Vậy làm sao đây? Em rất sợ cha em rời đi.” Tâm Kỷ Hi Nguyệt lập tức bị bóp chặt.
Triệu Húc Hàn nhíu mày, nói: “Nếu không em sửa lại tên đi. Tuy các nguyên lão biết thân phận em nhưng còn chưa biết những chuyện khác.”