Sau khi Thiết Quý Hoành nói cho Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nghĩ một lát rồi nói: “Anh Thiết, chúng ta đi bắt Úy Mẫn Nhi lại đi? Anh Hàn quay lại thì nhất định đã mệt mỏi, em không muốn anh ấy quá mệt, có một số việc em có thể làm giúp anh ấy.”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát cũng nói: “Được, anh đi với em.”
Nói xong anh ta đi chuẩn bị, một giờ sau, hai người đã lên máy bay trực thăng của Thiết gia, trực tiếp bay về phía Thụy Sĩ.
Chưa tới một giờ, máy bay đã ở bầu trời Thụy Sĩ. Kỷ Hi Nguyệt thấy cả phía Đông Thụy Sĩ gần như đều ở trên núi Alps, phong cảnh rất đặc biệt.
Bay thấp một chút là có thể thấy các kiểu kiến trúc Gothic cổ xưa, có phong vị nước khác.
“Rất nhanh đã đến trấn Tuyết Sơn, là một trấn cũ có lịch sử lâu đời, nhưng bởi vì đây là nơi nguy hiểm nhất ở trên núi Alps, thế nên dân số không nhiều lắm, nhưng thật sự là nơi nhiều nhà an toàn nhất trên thế giới.” Thiết Quý Hoành giới thiệu cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Xem ra nhà an toàn này cũng không quá an toàn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, ở rặng núi nguy hiểm nhất có thể an toàn à? Hơn nữa đỉnh núi đều là tuyết, bây giờ mới vừa qua mùa hè, còn có thể có khả năng tuyết lở bất cứ lúc nào.
“Một nhà an toàn có thể khiến người khác sống ba tháng đến nửa năm, đó là một hệ thống sinh tồn vô cùng hoàn chỉnh. Từng nhà an toàn cũng phải tiêu hao hơn tỷ để xây dựng, là nơi tốt để người có tiền tránh né kẻ thù, đoán chừng Úy Mẫn Nhi đã sớm có chuẩn bị điều xấu nhất cho bản thân.”
“Anh Thiết có thể có xây dựng không?” Kỷ Hi Nguyệt dò hỏi.
Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Không, nhà an toàn chưa chắc an toàn, thực thực bản thân lớn mạnh mới an toàn nhất. Hơn nữa chỗ an toàn nhất của Thiết gia bọn anh chính là nhà cổ Thiết gia, bây giờ ở trang viên nước Anh.”
“Được rồi, an toàn của người luyện khí công thật khác.” Kỷ Hi Nguyệt nguyệt hiểu rõ: “Giống như nhà cũ Triệu gia cũng rất lợi hại, còn có nguyên lão ở đó, thế mà trước đây em lại không nhìn ra.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến chú Phong quản gia bên cạnh cha của Triệu Húc Hàn, ông lão có diện mạo xấu xí kia thế mà trước kia lại là một trong tứ đại ám vệ.
Quả nhiên nếu cô không phải người luyện khí công thì vĩnh viễn cũng không biết còn có một nhóm người như vậy tồn tại bên cạnh.
Máy bay trực thăng rất nhanh đã đáp xuống một chỗ đất trống trên trấn Tuyết Sơn, Thiết Quý Hoành dặn dò phi công vài câu, sau đó tiếp tục chạy về hướng trên trấn Tuyết Sơn.
“Anh Thiết, anh biết vị trí cụ thể nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
“Đại khái đã biết, anh hỏi anh Hàn của em rồi, anh ta có cho anh bản đồ, để anh phái người đi giám sát bên đây trước.” Thiết Quý Hoành xem xét bản đồ trên điện thoại di động.
Kỷ Hi Nguyệt cũng ghé đầu qua xem, phát hiện chấm đỏ kia cũng cách họ không xa, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, mẹ kiếp, thật sự là ở lưng chừng núi.
Nhưng chỗ này là núi tuyết, đỉnh núi đều là tuyết, sườn núi cũng có không ít, làm sao có thể xây dựng nhà an toàn ở sườn núi? Chẳng lẽ là xây trong núi?
“Bên kia, đi qua đó trước.” Thiết Quý Hoành cũng chỉ phương hướng cho Kỷ Hi Nguyệt thấy.
“Chẳng lẽ ở trong sườn núi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Có thể, nếu không làm sao phải tốn nhiều tiền xây dựng như vậy! Chẳng qua anh cũng chưa từng có tiếp xúc nhà an toàn, thật sự không biết là chuyện gì, nhưng ngôi nhà khẳng định có thể chống đạn.”Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng, gật đầu, nói: “Vậy làm sao đi lên? Cáp treo bên kia hả? Vừa đi lên không phải đã bị người khác biết chúng ta đến à?”
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Không sai, nơi này chỉ có một cáp treo đi lên, cho nên mới an toàn. Dãy núi bên kia dốc đứng vô cùng nguy hiểm, xung quanh cũng vô cùng ác liệt, thế nên bên kia căn bản không lên được.”