Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói: “Đúng vậy, ban đầu lúc em còn không phải là người luyện khí công, anh Hàn phái Long Bân đi theo bên cạnh em, nói công việc phóng viên của em sẽ gặp nguy hiểm. Sau này em mới biết Long Bân là một trong tứ đại ám vệ của anh ấy.”
Thiết Quý Hoành mở to mắt, không thể tin, nói: “Khi đó anh ta đã tốt với em như vậy hả? Đó là ám vệ của gia chủ đó?”
“Đúng vậy, thế nên anh Thiết à, anh nên biết anh Hàn đối với em tốt bao nhiêu, đời này em tuyệt không phụ lòng anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhoẻn miệng cười.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Xem ra tình cảm Triệu gia chủ đối với em thật sự sâu nặng, anh rất hâm mộ ghen tỵ đó.”
“Chẳng qua nhân duyên anh Thiết chưa tới mà thôi, tin rằng anh sẽ tìm được một cô gái tốt.” Kỷ Hi Nguyệt cười với anh ta.
“Hy vọng là vậy, nếu không thì bị ba lão già bức hôn cũng không tốt. Vốn còn tưởng tìm được em, nào nghĩ đến đối thủ quá mạnh, anh tự ti quá.” Thiết Quý Hoành tự giễu.
Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười, xem ra đã coi như xác định tình nghĩa với người anh Thiết Quý Hoành này. Anh ta có thể thản nhiên nói ra như vậy, điều này chứng tỏ anh ta cũng là người buông bỏ được.
Sau khi Triệu Húc Hàn và Long Bân trở về, nói: “Tiểu Nguyệt, anh phải trở về căn cứ nguyên lão hai ngày, em ở đây đợi anh, hay là trở về Cảng Thành trước, xem ra du lịch lần này không thành rồi.”
Trên vẻ mặt tuấn tú của anh tràn đầy áy náy.
“Em không thể đi cùng anh hả?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi.
Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Không phải người Triệu gia không thể đi vào, chủ mẫu Triệu gia cũng không thể, chỉ có gia chủ và ám vệ mới có thể đi vào. Thế nên tình huống bây giờ, anh không có cách nào dẫn em theo.”
“Vậy anh gặp nguy hiểm thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt vội la lên.
Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Không có nguy hiểm, đoán chừng chuyện gần đây đã khiến các nguyên lão thấy rất mê muội, cần anh tự giải thích, còn có khả năng chuyện của em cũng bị tra ra rồi, chuyện ở nước Mỹ, còn cả lần này.”
Kỷ Hi Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ cần không có nguy hiểm là được, anh đi nhanh về nhanh.”
“Ừ, lần này thuận tiện anh muốn thám thính chút tình huống, làm dự định sau này.” Trong con ngươi Triệu Húc Hàn có sự u ám không nói rõ được, che dấu tâm tư của anh.
Thiết Quý Hoành nói: “Vậy Tiểu Nguyệt ở đây đi, tôi cảm thấy có thể Tôn gia sẽ đi thám thính thực hư. Trở về Cảng Thành có thể sẽ mang đến phiền toái cho cuộc sống bình thường của Tiểu Nguyệt, nên giải quyết xong Úy Mẫn Nhi rồi hẵng trở về.”
“Đúng rồi, tôi có thể đưa Tiểu Nguyệt đi du lịch!” Thiết Quý Hoành lập tức lại thiếu đòn.
Quả nhiên gương mặt tuấn tú Triệu Húc Hàn đen lại, đang định nói gì, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Hàn, anh không cần lo lắng, cũng có thể yên tâm về anh Thiết, em ở đây đợi anh trở lại.”
Sự ghen tuông trong lòng Triệu Húc Hàn bị áp chế bởi đôi mắt nhu tình của Kỷ Hi Nguyệt, gật đầu nói: “Được, anh sẽ nhanh trở lại.” Sau đó anh nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Phiền anh chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tiểu Nguyệt.”
“Đây không phải là xem thường tôi sao, bây giờ Tiểu Nguyệt là em gái của tôi rồi!” Thiết Quý Hoành rất bất đắc dĩ, khinh bỉ Triệu Húc Hàn.
Sau một tiếng rưỡi, Triệu Húc Hàn và Long Bân rời đi, Kỷ Hi Nguyệt còn truyền cho anh gần một tiếng đồng hồ khí công, chỉ sợ Triệu Húc Hàn đi bị thiệt thòi.
Bây giờ thực lực của Triệu Húc Hàn mạnh hơn một nửa so với bản thân mình trước đó, điều này cũng khiến cho Triệu Húc Hàn tràn đầy lòng tin với tương lai.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt lại bế quan tu luyện, để cho người muốn đối tốt với cô là Thiết Quý Hoành hoàn toàn không có cơ hội nịnh nọt. Một ngày sau, Thiết Quý Hoành nhận được tin nhắn của Triệu Húc Hàn.
“Đã tìm được nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi, trấn Tuyết Sơn trong núi Apls ở Thụy Sĩ, anh sắp xếp mọi thứ đi, tôi trở về thì xuất phát.”