Kỷ Hi Nguyệt cách người này tầm ba mét, một chưởng này có thể nói là hoàn toàn đánh vào không trung, bởi vì căn bản đánh không đến trên người tên kia, nhưng cô vẫn thử.
Dòng khí mạnh mẽ bắn ra từ trong lòng bàn tay của Kỷ Hi Nguyệt, hơn nữa không khí cũng vì dòng khí lưu mạnh mẽ này mà phát ra tiếng nổ mạnh.
Sát thủ kia thấy Kỷ Hi Nguyệt đánh một chưởng lên không, đột nhiên hơi mắc cười. Cô gái này là nói giỡn hả, như vậy mà cũng có thể muốn mạng anh ta?
Nhưng khi dòng khí mạnh mẽ đó bay đến đây, tức khắc anh ta cảm giác hít thở không thông, sắc mặt nháy mắt đại biến, lập tức bộc phát ra khí công ngăn cản.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không phải bất động, trong nháy mắt đánh ra, đồng thời thân thể cũng đã bay tới. Cô trực tiếp quăng dây thép trên cổ tay ra ngoài, trực tiếp trói cổ sát thủ, ngay sau đó lôi kéo.
Một cái đầu cứ thế bị cắt đứt khỏi thân thể, máu bùng nổ ra, trên người Kỷ Hi Nguyệt bị nhiễm đỏ, trên khuôn mặt nhỏ đều là vết máu. Cô mặt không biểu cảm đứng thẳng trước thi thể không đầu, nhìn thi thể thẳng tắp ngã xuống.
Cái đầu bay trời cao rơi xuống dưới, lăn cạnh thi thể.
Cảnh huyết tinh tốc độ như vậy, mọi người nhìn thấy đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì vừa rồi bị nam sát thủ kêu lên, Triệu Húc Hàn, Thiết Quý Hoành và mọi người đều nhìn qua, bởi vì họ đều không tin một mình Kỷ Hi Nguyệt đã xử lý bốn người.
Không nghĩ tới lại trực tiếp thấy được cảnh đẫm máu khủng bố như thế.
Triệu Húc Hàn hoảng sợ trong lòng, thấy khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt bình tĩnh không giống như mới vừa giết người, biểu cảm này khiến anh sợ hãi, giống như Kỷ Hi Nguyệt thay đổi thành người khác vậy.
Thật ra Triệu Húc Hàn cảm thấy lúc Kỷ Hi Nguyệt dùng khí công, thường thường sẽ trở nên rất lạnh nhạt, tựa như là máy móc, không có biểu cảm khác. Hoàn toàn không giống như cảm xúc chân thật của cô.
Triệu Húc Hàn nói không nên lời vì sao? Chưa từng nghe nói khí công có thể biến người thành như vậy bao giờ?
Thiết Quý Hoành đôi mắt trợn tròn trên mặt đất, cái đầu mang mũ trùm đầu còn đang đong đưa, phía sau lưng anh ta cũng có cảm giác sởn tóc gáy.
Năm người khác cũng đều ngẩn người. Họ đều là người tu luyện khí công, mọi người đều nhìn rõ một chiêu này của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng bọn họ biết bọn họ tuyệt đối làm không được.
Một chưởng đánh lên không trung khẳng định hiệu quả rất lớn, nếu không tên kia cũng sẽ không dễ bị cắt đầu, chỉ là sao một chưởng đánh lên không trung sẽ có hiệu quả lớn vậy?
Bọn họ đều từng dùng, chỉ có lúc va chạm đến đồ vật thì khí công mới truyền đi. Tỷ như một quyền đầu đánh vào trên thân thể, khí công truyền qua làm thân thể sẽ đau.
Nhưng đánh lên không thì sao truyền qua được? Lăng không bắn ra khí công, hình thành thực chất tính công kích, đây là việc bọn họ chưa từng nghe qua từ khi hiểu khí công tới nay.
Ngay cả Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành cũng cảm thấy không có khả năng. Không phải họ chưa thử qua, họ đã làm nhưng chỉ có thể gợi lên chút hoa cỏ, còn tính công kích thực tế kia họ tuyệt đối làm không được.
Cho nên Kỷ Hi Nguyệt khác bọn họ, khí công của cô có thể thu phóng tự nhiên bên ngoài cơ thể.
Điều này khiến Triệu Húc Hàn nghĩ đến buổi tối hai người tu luyện, vì sao Kỷ Hi Nguyệt có thể tăng lên thực lực của anh, bởi vì khí công truyền qua đều mang tính thực chất, không phải một công năng vận chuyển phụ trợ mà là rõ ràng có khí công tiến vào, cho nên anh có thể được tăng lên.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thi thể không đầu thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai đội ngũ tạm dừng đánh nhau.
“Cô, cô?” Nam sát thủ lúc trước nói thô tục hoảng sợ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trên tay anh ta bị thương, mà anh ta là người mạnh nhất trong mười người này.
Nhưng anh ta cũng bị Kỷ Hi Nguyệt dọa sợ tới mức đi đứng không vững.