“Tới hay lắm!” Kỷ Hi Nguyệt xoay người né tránh, tên kia rơi xuống đất, đao nhọn quét ngang, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bay lên đá một cước, đá trúng cổ tay của anh ta.
Dao nhọn lập tức bay lên không trung, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên dậm chân một cái, cả người bay lên, trực tiếp bắt được dao nhọn. Cô cúi đầu nhìn về phía tên sát thủ hoảng sợ nhìn cô.
Cánh tay Kỷ Hi Nguyệt vừa xoay, dao nhọn trực tiếp nhắm ngay sát thủ. Sát thủ kia lập tức né tránh, tránh ở sau đại thụ, trong lòng đều đang chửi đậu má. Cô gái trẻ này có khí công thâm hậu cực kì, cái nhún người vừa nãy quả thực như đang bay lên.
Anh ta biết trong mười người bọn họ không có một ai có thể từ mặt đất trực tiếp phi thân lên cao như thế.
Nói cách khác thực lực của cô gái này thật sự cao hơn bọn họ, chính anh không phải đối thủ của cô.
Nghĩ đến đây, sát thủ này lập tức muốn chạy trốn về phía đồng bọn cạnh đó, nhưng Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: “Trốn đi đâu!” Nháy mắt dao nhọn trong tay cô bay về phía lưng người đàn ông đó.
Sát thủ cảm giác được nguy cơ, lập tức nghiêng người tránh né, dao nhọn quat thật bị anh ta nhanh chóng tránh né.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo làm anh ta sợ tới mức hồn phi phách tán, bởi vì vừa xoay đầu, toàn bộ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt đã xuất hiện ở trước mặt anh ta. Ngay sau đó một bàn tay trắng nõn nhỏ xinh trực tiếp chụp đến trán anh ta.
Anh ta chỉ cảm thấy trên trán bị đánh một cái, đôi mắt sợ tới mức trợn to, ngay sau đó đầu anh ta cảm thấy một trận đau nhức, tiếp theo cảm giác được sọ não của mình nổ mạnh bắn ra.
Đôi mắt của anh ta nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đã phiêu nhiên lui lại, đứng cách anh ta hơn một mét, nhìn anh ta.
Ngay sau đó đôi mắt anh ta bay ra khỏi hốc mắt. Trước đó anh ta nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, phát hiện thấy được ánh sáng ngời xanh thẳm của nhánh cây phía trên không trung.
Anh ta thực sự nghĩ không rõ vì sao Kỷ Hi Nguyệt có thể nhanh như vậy, anh ta chết cũng không thể nhắm mắt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sát thủ này ngã xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh, sau đó cô lập tức xoay người, nhìn về phía Triệu Húc Hàn bên kia.
Trên người Triệu Húc Hàn có vết máu, nhưng trên mặt đất đã có một sát thủ bị đổ gục, xem ra là bị Triệu Húc Hàn đánh hôn mê.
Cô lại nhìn bên Thiết Quý Hoành, ít đi một sát thủ, anh ta một đánh hai cũng còn có thể ứng phó.
Cho nên Kỷ Hi Nguyệt lập tức bay lên không, hướng về phía Triệu Húc Hàn bên kia, trong tay nhiều thêm một nhánh cây tinh tế. Cô trực tiếp dùng tay sờ lên, tức khắc phần đầu nhánh cây trở nên vô cùng bén nhọn.
Mà tay nhỏ của cô chẳng bị sao cả, bởi vì vừa rồi cô tùy tâm mà động, khí công phủ lấy tay sờ lên.
Nhìn thấy nhánh cây như biến thành mũi tên, cô lại cười, cô biết giờ l mình có bao nhiêu lợi hại.
Cô nhắm ngay một sát thủ đang chuẩn bị dùng dao nhọn đâm sau lưng Triệu Húc Hàn, nhánh cây rời tay bay ra.
Cô tự nhiên cũng dùng tốc độ nhanh nhất bổ nhào vào, bởi vì thể lực Triệu Húc Hàn đã chống đỡ hết nổi. Sau khi ngăn trở một kích phía trước, dưới chân anh lảo đảo một cái, đây là dấu hiệu khí công tiêu hao quá độ.
Sát thủ kia cũng rất nhạy bén, lập tức xoay người dùng dao nhọn của chính anh ta đánh bay nhánh cây của Kỷ Hi Nguyệt, ngay sau đó dùng ánh mắt âm ngoan nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng anh ta không có ra tay, mà lập tức nhìn về phía phương hướng khác. Lúc này anh ta mới phát hiện ba người vây công Kỷ Hi Nguyệt đều đã nằm trên mặt đất, hơn nữa bên Thiết Quý Hoành cũng thiếu đi một người.
Người phụ nữ này là cái quỷ gì? Lần này cũng không phải ít, anh ta tức khắc hét lớn: “Người phụ nữ này giết bốn người!”
Năm sát thủ khác đang vây công đều dừng lại một cái, liên tục ngẩng đầu nhìn qua.
“Mới bốn người, các người có mười người mà!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói, ngay sau đó đôi tay lật lên, sắc mặt giống như hàn băng, chụp bay tên sát thủ vừa mới gào lên ra ngoài.