Sau một trận đau nhứt, trán Triệu đều là mồ hôi lạnh.
Triệu Húc Hàn ở phía sau, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng. Kỷ Hi Nguyệt biết anh đang vận chuyển khí công, như vậy có thể lập tức làm dịu sự đau đớn của thím.
“Anh Hàn, để em làm tiếp cho, anh đừng tiêu hao quá nhiều!” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Triệu Húc Hàn gật đầu một cái, chậm rãi thu lại, sau đó xuống giường, nhưng vừa xuống giường một cái, một chân trong nháy mắt đã thoáng mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất, là Kỷ Hi Nguyệt đã kéo anh lại.
Sau đó dìu anh đi đến ghế sô pha nghỉ ngơi, vội hỏi: “Thế nào, quá nghiêm trọng?”
“Ừ, gần như tiêu hao hết. Anh sợ xảy ra chuyện, cho nên không dám lơ là. Hiện tại khớp xương lệch đã được uốn nắn lại, em băng cho thím rồi xoa bóp một chút. Cơn đau vừa rồi không phải người bình thường có thể chịu đựng.” Triệu Húc Hàn nhấc con mắt suy yếu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, khẽ cười, nói.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cầm khăn giấy lau mồ hôi cho anh, nói: “Được, anh nghỉ ngơi chút trước đi.” Nói xong, Kỷ Hi Nguyệt lại leo lên giường lớn.
Mà giờ khắc này Triệu Phiên Vân đã đặt Triệu phu nhân thần trí không rõ xuống, để cho bà hơi quay sang bên cạnh. Lần này hai người giống như tiêu hao hết tinh lực, trán đều rướm mồ hôi.
“Chú, để cháu đi!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng vận khí công, bắt đầu truyền vào vị trí xương bị trật của Triệu phu nhân, ngay sau đó cô bắt đầu xoa bóp.
Triệu phu nhân vẫn luôn đau không ngừng, mãi đến khi tay Kỷ Hi Nguyệt mang dòng nước ấm vào, làm di chứng đau chậm rãi yếu bớt thì bà mới bớt đau.
“Bà xã, cảm giác thế nào?” Triệu Phiên Vân vô cùng hồi hộp.
“Khá tốt, mới vừa rồi thực sự đau đấy, ta, tôi thiếu chút nữa cảm thấy mình đau muốn ngất đi, cũng may mau, nhỏ Nguyệt đấm bóp thật là thoải mái.” Triệu phu nhân nhắm mắt lại, tựa hồ vừa rồi để cho nàng hết sức mệt mỏi.
Triệu Phiên Vân lúc này mới thở phào, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Húc Hàn đang ngồi nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng cảm kích. Nhìn gương mặt tuấn tú tái nhợt kia của anh là có thể thấy được tiêu hao lớn đến cỡ nào.
Nếu các nguyên lão biết được điều này thì phỏng chừng hai người bọn họ đều trốn không thoát cảnh bị trừng trị.
Nhìn lại Kỷ Hi Nguyệt, cô rất dịu dàng xoa bóp phía sau lưng cùng phần eo vợ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh để ông nhìn qua cảm thấy hơi thánh khiết.
Lập tức trong phòng trở nên tĩnh lặng, thẳng đến khi ba người nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của Triệu phu nhân, bà đã ngủ.
Triệu Phiên Vân kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cô cong miệng nở nụ cười, có thể ngủ thì đã nói lên không đau, cũng không có gì nghiêm trọng.
Lại xoa bóp thêm mấy phút, Kỷ Hi Nguyệt buông tay ra. Mới vừa rồi cô dùng khí công tương đối nhiều, vì để có thể giúp thím nhanh chóng khỏe lại, không phải chịu những cơn đau thêm nữa, như thế thì cô cũng không cần lúc nào cũng ở đây.
Sau đó Triệu Phiên Vân giúp vợ đắp chăn, để một cái nút chuông ở bên cạnh gối bà rồi lập tức đi ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt đi đến bên cạnh Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn mở mắt ra, ba người lập tức ra cửa, Triệu Phiên Vân đóng cửa phòng lại.
Trong phòng khách, Mao quản gia dâng trà, những người giúp việc khác đều không có ở đây.
“Húc Hàn, cháu cảm thấy thế nào? Chỗ chú có nhân sâm thượng hạng, con phải bồi bổ cho tốt. Đây là lần đầu tiên chú nhìn thấy sắc mặt cháu kém như vậy” Triệu Phiên Vân thực sự lo lắng cho Triệu Húc Hàn.
“Không cần đâu chú ơi. Con giúp anh ấy xoa bóp một chút là tốt thôi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức để cho Triệu Húc Hàn dựa vào ghế sô pha, còn cô thì ngồi bên cạnh vươn tay xoa bóp lưng anh, thật ra cô cũng đưa khí công vào.