Mộ Dung Vu Quân dõi theo tất cả mọi người trong căn phòng để xem còn ai muốn nói gì nữa hay không. Phải một lúc sau mới có tiếng ai đó vang lên:
"Không phải cậu bị hủy dung hay sao? Nếu như... Khuôn mặt hoàn hảo như vậy tại sao phải đeo mặt nạ?"
Quả nhiên trong ấn tượng của nhiều người thì một Mộ Dung Vu Quân với chiếc mặt nạ vẫn rất ám ảnh.
"Để tránh phiền phức." Mộ Dung Vu Quân đáp gọn lỏn.
Phải nói dòng họ Mộ Dung vốn nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí Mộ Dung Vu Quân còn lọt top doanh nhân trẻ giàu có thế giới. Người muốn lọt vào mắt anh để bước chân vào hào môn không ít. Nếu như gương mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh này mà lọt vào mắt những cô chủ thế gia thì sẽ đem về bao nhiêu rắc rối cho anh đây?
Cả đám người không ai hỏi thêm câu nào nhưng trong lòng thì có muôn vàn nghi vấn.
"Hôm nay mọi người tập trung ở đây vừa khéo để chúng ta cùng nói một chút về sự việc đã xảy ra tại Tĩnh Thảo Viên thời gian trước nhé!"
Mộ Dung Vu Quân trực tiếp bỏ qua chuyện có kẻ muốn bắt gian mà chuyển sang vấn đề khác.
Vừa nghe đến vụ thảm sát kinh hoàng ở Tĩnh Thảo Viên thời gian vừa rồi, mọi người đều bất ngờ đến kinh động. Duy khuôn mặt của Mộ Dung Chính và Thịnh Như Lan không hẹn mà gặp cùng tái dại đi.
"Cậu nói sao cơ? Chuyện này là thế nào? Cậu úp mở như thế có ý gì?" Có tiếng lắp bắp. Nghe ngữ điệu của Mộ Dung Vu Quân thì cũng đoán được phần nào kẻ gây chuyện chắc chắn có mặt ở đây.
Đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Vu Quân lần nữa liếc quanh căn phòng. Tất nhiên, vẫn có vài người chưa thực sự tin anh là Mộ Dung Vu Quân, mấy lời nói của anh chưa thể thuyết phục được họ hoàn toàn nhưng họ lại bị lời anh nói kéo đi, tập trung vào đó.
"Mọi người nghĩ xem, nếu như tôi chết đi thì ai sẽ được lợi?" Mộ Dung Vu Quân không trả lời, ngược lại anh đưa ra câu hỏi.
"Cái này..." Mộ Dung Việt lên tiếng, lời lấp lửng, thật ra khó mà nói rõ được.
Thực tế Mộ Dung Vu Quân cũng không chờ có được một lời phân tích rành rọt, cũng biết những kẻ ở đây không ai có gan dám thẳng thắn trước mặt anh. Anh chơi lớn một tiếng vang động cả căn nhà:
"Haha. Nếu như Mộ Dung Vu Quân này thực sự chết đi ai trong các người cũng không hưởng lợi được. Vì sao ư? Vì lợi ích Mộ Dung Vu Quân này mang đến cho tập đoàn ai cũng không thể bì được. Còn nữa, Mộ Dung Vu Quân này chết đi, cành chính vẫn còn Mộ dung vu đình, các người hãy nhớ cho. Đừng bao giờ quên chuyện đó. Mộ dung vu đình chỉ có thể giỏi hơn tôi chứ không hề thua kém."
Tiếng nói của anh rõ ràng rành rọt, có chút tự cao, cũng bao hàm ý đe dọa.
Không ai dám vọng đoán thêm chút nào. Kẻ cần run rẩy thì đã run rẩy. Đúng lúc này Mộ Dung Vu Quân đứng thẳng dậy, anh tiến đến phía màn hình lớn, cầm lấy chiếc điều khiển.
"Hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết một bí mật trước khi chúng ta nói về tất cả những chuyện kia. Xem xong, tin rằng mọi người ai cũng có một câu trả lời cho riêng mình."
Không gian chìm trong sự im lặng kéo dài, chẳng ai dám ho he, mắt hướng hết lên màn hình chính.
Ánh sáng chiếu đến, khung cảnh trong một căn phòng lớn hiện ra.
"Mộ Dung Hoàn! Anh không định tính toán một chút để đoạt lấy vị trí đương chủ nhà Mộ Dung hay sao?" Trên giường tiếng cô gái nỉ non bên tai một người đàn ông đang cởi trần, để lộ nửa thân trên với làn da trắng nõn không khác gì con gái.
Mộ Dung Chính vừa nhìn đã kinh động. Đây chính là con trai ông ta, đứa con trai đã chết, và khung cảnh này có nhắm mắt nằm mơ ông ta cũng không quên được đó là lúc trước khi đứa con này của ông ta bị một nhát dao chí mạng cứa thẳng vào cổ.
"Cậu..."
"Mộ Dung Hoàn..." Có tiếng nói vang lên cắt ngang lời nói của Mộ Dung Chính. Đôi mắt ông ta mở lớn, bàn tay chống vào cây gậy ba toong, thực sự nếu không có Từ Thận Du ở bên thì khó có thể đứng vững được.
Trên màn hình lớn, Mộ Dung Hoàn tiếp tục nói:
"Đương nhiên. Bố anh là người nhiều tuổi nhất dòng họ, số cổ phần cũng nhiều, anh có tư cách để thành người nắm quyền. Cái tên Mộ Dung Vu Quân đó chỉ là một gã mặt sắt giả bộ giỏi giang. Trước đây hắn yếu ớt, luôn bị đám trẻ bắt nạt, chính bố mẹ hắn cũng nghĩ bỏ hắn đi cho rồi. Vậy nên, nếu anh muốn, chỉ một chút thôi, cái mạng hắn sẽ nằm gọn trong tay."
"Anh lợi hại như vậy sao?" Cô gái bắt đầu ngồi dậy buông chiếc chăn trên mình ra, cả người chỉ mặc đúng một bộ váy mỏng tang, bên trong không hề có nội y, đường cong trên cơ thể, cả những phần nhạy cảm nhất cũng phô bày hết cả. Lúc này ở trong phòng mọi người đều vì hình ảnh kia mà đỏ mặt chỉ trừ Mộ Dung Chính, Thịnh Như Lan là tái dại đi và Mộ Dung Vu Quân thì bình thản như không, cứ như chuyện sắc dục với anh chẳng là cái gì cả vậy. Nếu như không phải có Dương Tịnh Hương thì ai cũng nghĩ anh là một khúc gỗ khô.
"Cái mặt của hắn không lành lại được, em biết là do ai hay không?" Mộ Dung Hoàn tiếp tục kiêu căng khoe khoang chiến tích và sự tài giỏi của mình với cô nhân tình bé nhỏ đang ngồi trên lưng ông ta uốn éo, nũng nịu.