Thật lâu, cả hai hòa mình trong làn nước, xuân dược từ lâu đã tan hết nhưng xuân tình vẫn ở trong tim nhau, cả hai âu yếm không muốn rời đi.
“Để anh tắm cho em nhé!” Mộ Dung Vu Quân lên tiếng đề nghị.
Dương Tịnh Hương đỏ mặt tía tai, cô cất lời nói với Mộ Dung Vu Quân:
“Em tự làm được.”
“Không, anh muốn làm. Thật sự rất lâu rồi chúng ta không gần gũi nhau như vậy.” Mộ Dung Vu Quân khẽ nói, trong lòng có chút mất mát.
Đúng là chuyện không may đã trải qua một thời gian, nhưng cả hai buộc phải sống dưới lớp vỏ ngụy trang để tìm ra hung thủ thực sự, vậy nên chẳng thể ở gần nhau, bình thường gặp mặt chỉ dám nói qua loa để kẻ khác không nghi ngờ.
“Cốc cốc. Thưa cô Dương, có ngài Mộ Dung Chính tới tìm.”
Đúng lúc này có tiếng nói bên ngoài cất lên. Mộ Dung Vu Quân đang âu yếm ôm Dương Tịnh Hương trong bồn tắm nghe tiếng này thì nhíu mày lại.
“Em cứ tắm, anh ra trước.” Mộ Dung Vu Quân lên tiếng nói.
Dương Tịnh Hương thảng thốt lo lắng. Dù sao bây giờ anh cũng đang mang thân phận Vu Đình.
“Nhưng... nếu họ nhất mực cho rằng anh là Vu Đình?” Dương Tịnh Hương vẫn sợ hãi, đem lo lắng trong lòng nói ra.
“Đừng lo, chuyện này anh có cách giải quyết. Không phải chỉ là một cú điện thoại là xong sao?”
Dương Tịnh Hương an tâm phần nào. Bên ngoài, cô giúp việc dường như không muốn rời đi, cố tình nán lại để náo loạn một phen.
Mộ Dung Vu Quân bước ra khỏi bồn tắm, toàn thân anh đẹp như tượng tạc, mặc dù những vết sẹo trên người vẫn ở đó nhưng cơ hồ chỉ làm cho vẻ rắn rỏi của anh thêm mị hoặc mà thôi.
“Chết tiệt. Đến lúc nào không đến, lại đến lúc này.” Dương Tịnh Hương thầm rủa. Lần đầu tiên trong đời cô mới biết chính mình cũng là một phụ nữ có khát khao bản năng mãnh liệt như vậy, hoặc cũng có thể bởi tình yêu thăng hoa khiến cô chỉ muốn ở bên Mộ Dung Vu Quân mọi giây phút.
“Anh nghe thấy đó nhá.” Mộ Dung Vu Quân quay người, nở một nụ cười tinh quái, rồi anh vươn tay kéo cái áo tắm mặc vào người, mở cửa bước ra.
“Cậu Mộ Dung Vu Đình! Trời ơi! Sao cậu lại ở trong nhà tắm của cô Dương. Chuyện này...” Tiếng của cô giúp việc lớn hơn bình thường đủ nói lên tất cả những suy tính của chính đối phương và chủ nhân cô ta.
Mộ Dung Vu Quân cơ bản không hề lo lắng. Anh đã chuẩn bị tất cả rồi. Lúc này điều anh mong chờ duy nhất là phản ứng của đám người kia.
“Cô không cần phải hét toáng lên thế. Ra ngoài bảo Mộ Dung Chính chờ tôi, nhân tiện mang luôn lọ nước hoa trên bàn ra đi.”
Mộ Dung Vu Quân lạnh lùng nói. Đối diện với hình dung này của anh cô giúp việc liền tái mặt, nhất thời không biết nói sao.
“Ra mau!” Mộ Dung Vu Quân quát lớn.
Dưới thân phận là Mộ Dung Vu Đình, từ ngày anh trở về Tĩnh Thảo Viên thái độ rất mềm mỏng, dễ gần, chuyện gì cũng ngọt nhạt mà xử lý, chưa bao giờ gắt lên. Chính vào lúc này, cô giúp việc dường như nhận ra cái gì đó, tròn mắt, tim đập mạnh, chân run dọ vào nhau, nhất thời sợ đến hồn bay phách lạc.
Bên ngoài, Mộ Dung Chính vẫn ở đó chậm rãi chờ đợi, đôi mắt của ông ta như diều hâu cứ chốc chốc lại nhìn về phía cánh cửa chờ đợi Mộ Dung Vu Đình xuất hiện, từ đó màn kịch ông ta dựng lên sẽ thành công tốt đẹp.
“Thưa ông... lọ nước hoa này cậu Mộ Dung Vu Đình bảo tôi mang ra.” Cô giúp việc khó khăn nói. Thanh âm như nứt vỡ, không giấu được sự sợ hãi.
Mộ Dung Chính xoáy sâu vào nhìn đối phương, lại nhìn lọ nước hoa trên tay cô giúp việc ánh lên tia nghi ngờ. Ông ta hoang mang chẳng biết sự tình thế nào.
“Vậy là...?”
“Bác Chính... có chuyện gì mà bác gọi mọi người đến thế?”
Từ phía ngoài cửa Tĩnh Thảo Viên, đoàn người lục tục bước vào, đi đầu là Mộ Dung Việt. Cô giúp việc không nói nữa, đặt lọ nước hoa trên bàn rồi lùi lại.
Mộ Dung Chính suy tư hồi lâu, chẳng kịp đáp lời kẻ khác, đôi mắt không ngừng nhìn về lọ nước hoa.
Rốt cuộc ông ta phải làm thế nào?
“Ơ bác Chính! Chúng cháu gọi bác đó.”
Mộ Dung Chính hoàn hồn trở lại. Ông ta xoay người nhìn ra cửa.
“À. Hôm nay tôi có chút việc muốn nói với mọi người. Chuyện này liên quan đến cô Dương Tịnh Hương.”
Mộ Dung Chính cân nhắc hồi lâu rồi nói. Lần này ông ta gạt vụ nước hoa sang một bên, chuyền sang một câu chuyện khác.
“Liên quan đến cô Dương sao? Có chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Chính nghe mọi người hỏi, nhưng lòng vẫn đang rơi vào hoang mang, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên hay không nên.
“Cậu Mộ Dung Vu Đình đâu? Cô Dương đâu?”
“Hai người họ... còn đang tắm.” Từ phía sau cô giúp việc cất tiếng nói đúng vào lúc mà không ai ngờ được. Cả Mộ Dung Chính cũng bất ngờ. Ông ta đập bàn xuống nạt:
“Cô nói cái gì thế?”
Vốn là ông ta không định đổ vấy bắt gian nữa, nhưng vừa rồi chưa kịp nói với cô giúp việc thì đám Mộ Dung Việt lại đi vào. Vì vậy, ông ta hoàn toàn bị động.
Mà lúc này nhìn lọ nước hoa ở trên bàn thì lòng ông ta run rẩy dần.
“Chuyện này... lúc tôi trở vào tìm cô Dương thì tôi thấy cậu Mộ Dung Vu Đình bước ra từ phòng tắm của cô ấy, còn cô Dương vẫn ở trong...” Cô giúp việc lần nữa lên tiếng. Cô ta thấy Mộ Dung Chính giận dữ thì lại tưởng lão già đó chỉ đang diễn trò mà thôi.
Không gian rơi vào tĩnh lặng quỷ dị, thậm chí nghe được cả tiếng kim rơi.
“Cô nói linh tinh. Im miệng ngay.”
Mộ Dung Chính lần nữa quát lớn. Mà những người ngồi đây thì hoang mang nhìn nhau nhất thời ai cũng không nói được câu nào.
“Chuyện rốt cuộc là sao?”
Ai cũng biết Mộ Dung Vu Quân từng tuyên bố Dương Tịnh Hương là người phụ nữ của anh, thậm chí còn từng nghĩ đến việc kết hôn. Mà Mộ Dung Vu Đình lại là em trai ruột của Mộ Dung Vu Quân, nghĩ sao một bên là em, một người không khác gì vợ lại có thể làm ra chuyện không nên như thế trong khi Mộ Dung Vu Quân còn chưa rõ tung tích thì ai mà có thể hiểu cho nổi.
“Chắc không phải chứ. Cô đừng có nói lung tung.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Mà Thịnh Như Lan từ đầu đến cuối mơ hồ thấy bất thường của Mộ Dung Chính nhưng lại mặc kệ, vẫn im lặng ăn tiền. Bởi vụ này tự Mộ Dung Chính ra mặt, bà ta chẳng có ảnh hưởng gì.
“Cô ta nói đúng đó.”
Từ trong nhà Mộ Dung Vu Quân bước ra, bàn tay cầm theo chiếc mặt nạ bằng sắt. Bộ dáng vô cùng ung dung, nụ cười nửa miệng trên môi. Vừa thoáng thấy thần sắc của anh, tất cả mọi người không hẹn mà gặp cùng rét run. Mà người sợ nhất lúc này phải kể đến cô giúp việc, phía sau là Mộ Dung Chính.
“Cậu... cậu là...?”
“Tôi là ai mà mọi người không nhận ra ư?”
Mộ Dung Vu Quân ngạo mạn nói. Cánh tay dang rộng ra, xoay nhìn tất cả mọi người một cách đầy hứng khởi trên tâm lý của kẻ chiến thắng. Anh cười cười nói:
“Xin chào mọi người! Mọi người ngạc nhiên lắm nhỉ?”
“Chuyện này là sao? Tất cả mọi người đều đang đùa phải không?”
Mộ Dung Việt Nhịn không nổi cất tiếng nói. Khuôn mặt của ông ta không giấu được sự ngơ ngác, ngỡ ngàng đến bật ngửa. Ông ta hết nhìn Mộ Dung Chính lại nhìn sang Mộ Dung Vu Quân.
“Vậy cậu là Mộ Dung Vu Quân hay Mộ Dung Vu Đình? Cậu Mộ Dung Vu Đình đâu? Cậu ấy đâu?” Vẫn là Mộ Dung Việt, câu hỏi cực kỳ kích động hướng về phía chủ nhân Tĩnh Thảo Viên.
Bởi vì trước khi đi Hứa Điền Khanh đã làm cho Mộ Dung Vu Quân một lớp mặt nạ bằng silicone và bột đắp mặt y như da thật nên anh đã dùng nó để ngụy trang thành Mộ Dung Vu Đình. Nay anh vẫn giữ gương mặt của em trai mình, xuất hiện trước mặt tất cả mọi người trong dòng tộc, lại mang theo mặt nạ bằng sắt của Mộ Dung Vu Quân, đã vậy từ cung cách, thái độ, cử chỉ đều cực kỳ giống với Mộ Dung Vu Quân, điều này đả kích tất thảy một cách mạnh mẽ.
“Mọi người không cần phải tỏ ra quá bất ngờ như thế đâu. Dù thế nào thì tôi cũng là người làm chủ tập đoàn Mộ Dung, làm đương chủ của dòng họ. Thật sự chẳng có gì khác biệt ngoài một cái tên không phải sao?” Mộ Dung Vu Quân cười nói, câu này lại như thêm một cú giáng vào Mộ Dung Chính và toan tính của ông ta, cũng đánh thẳng vào tham vọng của rất nhiều người ngồi đây.
“Vậy...”
“Khoan khoan... Thực ra nếu như tôi là Mộ Dung Vu Quân mà không phải là Mộ Dung Vu Đình thì mọi chuyện cũng khác hơn đó. Kiểu như... ứng xử với kẻ phản bội sẽ khác.” Mộ Dung Vu Quân nói, trong sự im lặng quỷ dị của căn phòng. Tưởng như lúc này ai cũng không dám thở nữa.