Trong lúc này, tại sở trụ sở bí mật, vị cảnh sát nọ bước vào một căn phòng kín, bên trên có ghi vỏn vẹn dòng chữ: “Phòng hồ sơ tối mật”.
“Đội trưởng, có vẻ như người đó đã ngửi được mùi rồi. Vụ án này chắc không tiếp tục được đâu. Với tình cảnh này nên bình thường hóa mọi chuyện trở lại, để cô Dương trở về.”
“Nhưng bao nhiêu anh em đã chết... không lẽ uổng phí?” Lại một tiếng nói khác vang lên. Duy chỉ có vị được gọi là đội trưởng vẫn ngồi quay lưng lại, bóng lưng thẳng tắp, chỉ đưa tay giơ lên như biểu thị gì đó giống như số một.
“Vâng. Tôi hiểu rồi.” Vị cảnh sát nói. Y như cả hai sớm đã bàn bạc, đối phương chỉ đưa ra lựa chọn phương án mà thôi.
Vị cảnh sát rời phòng hồ sơ tối mật, nhanh chóng trở về nhà an toàn.
Dương Tịnh Hương vẫn ở đó, theo dõi diễn tiến vết thương của Bạch Đình.
“Cô Dương, sáng nay bác sĩ khám nói thế nào?” Vị cảnh sát lên tiếng hỏi.
“Về cơ bản thì anh ấy không nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là có tỉnh hay không thì chưa nói được.” Dương Tịnh Hương lên tiếng nói. Cô thận trọng liếc nhìn vị cảnh sát như là muốn nắm được một chút thông tin khác trên biểu cảm đó của đối phương.
“Vậy cũng là tốt lắm rồi. Cô ở đây, thỉnh thoảng kể chuyện, nói chuyện phiếm sẽ kích thích trí não người đó, giúp họ tỉnh dậy. Trước tôi có người bạn cũng thế, nhiều năm cố gắng cuối cùng cũng có thể tỉnh lại.”
“Vâng. Cũng mong như thế.” Dương Tịnh Hương không biết nói gì hơn. Trong lòng cực kỳ tò mò, muốn biết nhiều hơn về tiến triển của vụ án nhưng lại không dám hỏi.
“Hiện tại chuyện tại Tĩnh Thảo Viên không có tiến triển gì. Chúng tôi đang nghĩ đến một phương án.” Người cảnh sát khẽ nói, cũng như đang dò ý tứ của Dương Tịnh Hương.
“Có chuyện gì sao ạ?” Dương Tịnh Hương tinh ý đoán ngay ra. Cô nghiêm túc hỏi.
Trong căn phòng, ngoại trừ tiếng rơi thật khẽ của chai truyền và tiếng máy đo nhịp tim chạy đều đều thì không có thanh âm gì khác. Vị cảnh sát yên lặng suy tính hồi lâu, cuối cùng lên tiếng.
“Cô biết đấy, hiện tại Hứa Điền Khanh bị bắt, nhưng không khai gì cả, cô lại được chúng tôi bảo hộ trong nhà an toàn. Vậy nên... kẻ đứng sau kia tin tưởng Hứa Điền Khanh không khai thì mãi mãi chúng tôi không tra ra được. Cô lại ở đây, Mộ Dung Vu Quân có trở về thì cũng không thể liên lạc với cô. Sự an toàn của cô nên được cân nhắc thêm một chút.”
“Ý ông là... để tôi trở về Tĩnh Thảo Viên, sự an toàn buông lỏng...?”
“Đúng. Hứa Điền Khanh dù sao cũng nhận tội cả rồi. Chúng tôi sẽ xử theo luật trước. Vậy thì... nếu như cứ cố giữ cô lại, nếu thật sự có kẻ đứng sau, vĩnh viễn chúng cũng không hiện mặt đâu.” Người cảnh sát nói. Khóe môi hơi cong lên. Cô gái trước mặt thông minh đúng như ông ta nghĩ, chỉ cần nói vài câu đã hiểu được hết dụng ý phía cảnh sát. Làm việc với người thông minh luôn rất sảng khoái, cho dù nó vẫn tiềm ẩn những nguy cơ.
“Chuyện này chúng tôi sẽ tính toán kỹ lưỡng để đưa cô trở về đó. Dù sao, mọi chuyện vẫn chỉ đang trong suy đoán mà thôi. Mà suy đoán thì cũng có xác suất, an toàn của cô vẫn cần được ưu tiên.” Vị cảnh sát nói thêm, sau đó ngừng một nhịp lại hỏi tiếp:
“Đây mới là kế hoạch của chúng tôi. Nhưng để thực hiện chúng tôi cần sự đồng ý của cô. Cô cứ suy nghĩ thật kỹ, bởi dù sao đây cũng là an toàn của chính cô.”
Dương Tịnh Hương nghe xong liền hiểu. Cô nở một nụ cười gượng. Cô nói:
“Tôi biết mặc dù chương trình bảo vệ nhân chứng nằm trong đạo luật kiểm soát tội phạm có tổ chức nhưng việc có tiếp tục được bảo vệ hay không được bảo vệ lại phụ thuộc rất nhiều yếu tố. Bối cảnh hiện nay, người được coi là kẻ gây án là Hứa Điền Khanh đã nhận tội, cục hoàn toàn có thể loại bỏ tôi ra khỏi chương trình này sau khi phiên tòa kết thúc và tuyên án được thi hành. Về căn bản, tôi không đồng ý có được sao? Tôi e là không.”
Dương Tịnh Hương không ngần ngại mà nói. Vừa trả lời cô vừa xoáy vào đôi mắt vị cảnh sát mà đưa ra câu hỏi.
Vị cảnh sát nhịn không được liền cất tiếng tán thưởng:
“Cô Dương rất thông minh, cũng rất thẳng thắn.”
Chương trình bảo vệ nhân chứng là một chương trình của cục an ninh quốc gia, mục tiêu là giúp cho những nhân chứng an toàn trước, trong và sau phiên tòa. Trong trường hợp của Dương Tịnh Hương là còn muốn vén màn tổ chức đứng sau vụ thảm sát. Nhưng, nếu như Hứa Điền Khanh bị xử, lập tức Dương Tịnh Hương sẽ bị loại ra khỏi chương trình, nói cách khác cô không có chọn lựa, việc viên cảnh sát nói chỉ cho có mà thôi. Dương Tịnh Hương thừa hiểu điều đó.
“Tôi chỉ muốn làm rõ mà thôi, hoàn toàn không có ý đả kích. Thực ra, tôi không lo cho mình. Tôi lo cho Bạch Đình. Anh ấy sẽ như thế nào khi tôi trở về Tĩnh Thảo Viên?” Dương Tịnh Hương thở dài một cái và nói.
Mặc dù cô biết Mộ Dung Vu Quân sẽ không bỏ rơi cô, cũng không bỏ rơi Bạch Đình, nhưng tình huống này cô đang bị động, nếu tách cô ra khỏi Bạch Đình sẽ thế nào? Nếu không tách ra, đưa Bạch Đình về Tĩnh Thảo Viên sẽ có bao nhiêu bất trắc?