Diệp Vân Du dừng chân trước cửa một nhà hàng sang trọng. Nơi đây được thiết kế theo kiểu nhà vườn, mỗi bàn khách đặt trong một căn nhà gỗ biệt lập, hoàn toàn không dây dưa đến ai, cực kỳ thích hợp để người đến bàn chuyện riêng tư, không ai phát giác.
Nhìn lại địa chỉ một lượt, Diệp Vân Du đi tới phía lễ tân.
“Tôi muốn tới nơi này.”
Người nhân viên phục vụ vừa thấy dòng chữ ghi trên điện thoại lập tức mỉm cười tươi rói.
“Dạ, mời phu nhân đi theo tôi ạ.”
Diệp Vân Du bước tới. Nơi đây được gọi là Toái Nguyệt Hiên là một nhà hàng nổi tiếng tại Hàn Ninh hội tụ rất nhiều những đầu bếp nổi danh, bởi vậy nên việc đặt bàn cực kỳ khó, không phải cứ có tiền là sẽ ăn được món ăn ở Toái Nguyệt Hiên mà cần có danh tiếng, địa vị quan hệ nữa. Trước đây Diệp Vân Du cũng từng có cơ hội tới đây, khi bà ta còn rất nhỏ, Diệp Thoại Khanh còn là đại tướng. Sau mấy chục năm rồi, mọi thứ đã thay đổi cả, nhà họ Diệp huy hoàng chỉ còn trong ký ức của một vài người cao tuổi ở đất Hàn Ninh mà thôi.
“Mời phu nhân xuống thuyền.” Người phục vụ chỉ tay nói. Hóa ra, vị khách hẹn gặp Diệp Vân Du lại là một người tai to mặt lớn, có thể đặt được căn phòng VIP nằm giữa hồ kia. Trong lòng Diệp Vân Du cực kỳ vui vẻ. Có thể nương nhờ được ngọn núi này thì nửa đời sau bà ta và con gái chẳng còn lo gì nữa.
“Thưa ngài, khách của ngài đã đến ạ.”
Tiếng người phục vụ cất lên. Ngay lập tức Diệp Vân Du được đưa vào trong.
Căn phòng bằng gỗ nằm ở giữa hồ, trang trí rất cổ, bên trong, tấm bình phong chắn giữa căn phòng. Một người vệ sĩ đã chờ sẵn với bàn tiệc thịnh soạn. Diệp Vân Du nóng lòng nhìn vào để tìm người kia nhưng lại không thể nhìn qua tấm bình phong được.
“Mời phu nhân dùng bữa.”
“Vậy chủ nhân...” Diệp Vân Du nói. Nhưng người vệ sĩ lại mỉm cười. Lúc này Diệp Vân Du mới thấy từ bên ngoài có một người đàn ông bước vào, tầm trung tuổi, còn người ung dung bên trong bình phong vẫn không lên tiếng.
“Ngài Từ.” Vệ sĩ cúi đầu chào.
Diệp Vân Du theo phản xạ quay nhìn ra, cũng nhẹ nhàng tiến tới, khuôn mặt niềm nở.
“Xin chào ngài Từ.”
Người đàn ông liếc nhìn Diệp Vân Du bằng nửa con mắt. Nhưng bà ta không hề nhận ra, ngược lại vẫn tỏ ra vui vẻ, xu nịnh.
“Mời bà Dương, bà cứ tự nhiên.”
Rất nhanh người đàn ông ngồi xuống phía đối diện Diệp Vân Du, sau tấm bình phong vẫn có bóng người ngồi đó, Diệp Vân Du khẽ liếc sang ngang rồi thoáng rùng mình một cái.
“Xin mời.” Người đàn ông đẩy đĩa thức ăn về phía Diệp Vân Du, phục vụ cũng ở đó giúp bà ta lấy đồ và thưởng thức món ăn. Mặc dù trong lòng có phần sợ hãi, nhưng bà ta vẫn lịch sự dùng.
Không khí trong căn phòng tiệc cực kỳ khó tả, bản thân Diệp Vân Du cũng mơ hồ cảm nhận, chỉ là đã bước chân vào buộc không thể quay đầu, vậy nên bà ta cố tỏ ra bình thường nhất để dùng món. Diệp Vân Du nói đi nói lại vẫn luôn là một phụ nữ bản lĩnh.
“Nghe nói bà Dương có tin?” Cả một bữa ăn người đàn ông họ Từ không nói gì cả, mãi đến khi cảm thấy Diệp Vân Du cũng đã ăn đủ rồi thì mới khẽ hỏi, cùng lúc đó thì phục vụ cũng biết ý xuống thuyền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại ngài Từ, Diệp Vân Du và bóng người phía sau bình phong.
“Đúng. Tôi có tin rất quan trọng để mang tới cho ngài Từ đây. Chắc chắn tin này sẽ rất có ích, nhất là khi cậu Mộ Dung còn chưa rõ tung tích.”
“Ồ. Vậy nhất định bà Dương là người chúng tôi có thể tin cậy.”
Người đàn ông họ Từ vẫn bình thản nói. Diệp Vân Du nhìn thẳng ông ta, chờ đợi đối phương mở lời. Quả nhiên, đối phương không để bà chờ đợi quá lâu.
“Đổi lại, bà cần gì ở chúng tôi?”
“Một tấm vé.” Diệp Vân Du nở một nụ cười nói. Khuôn mặt bà ta lúc này gần như không nhìn ra được một sự sợ hãi nào, ngược lại còn có chút tự mãn.
“Vậy phải xem thứ bà Dương mang tới là thứ gì.”
Người đàn ông họ Từ lên tiếng nói. Ông ta dõi ánh mắt nhỏ như sợi chỉ của mình về phía Diệp Vân Du, nhẫn nại chờ đợi thứ bà ta đưa đến.
“Ngài Từ, mời ngài xem.”
Diệp Vân Du lấy ra một phong bì nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho ông ta.
“Đây là...?” Người đàn ông lên tiếng hỏi.
“Ngài cứ xem đi ạ.”
Một lát sau, chiếc phong bì cũng được mở ra, vầng trán người đàn ông khẽ nhíu lại.
“Người trong ảnh là cô Dương Tịnh Hương?”
“Đúng. Chính là Dương Tịnh Hương.” Diệp Vân Du lên tiếng, ánh mắt dò xét thận trọng.
“Ai mà biết được bức ảnh này được chụp bao giờ. Ai cũng biết được, ở Hàn Ninh này tất cả mọi chuyện ông trời biết, đất biết, và Mộ Dung Vu Quân biết. Cậu ta sao có thể để phụ nữ của mình phản bội ngay dưới mũi được?”
Diệp Vân Du thoáng dao động. Chính bà ta cũng từng nghi ngờ vấn đề này cho đến khi con gái nói về chuyện Tống Tử Phong. Lúc này suy nghĩ kỹ hơn, chuyện nhà họ Tống... liệu Mộ Dung Vu Quân có thực sự không biết hay là anh thừa biết nhưng cứ để Tịnh Hương làm rồi một tay tóm gọn Tống Tử Phong và cả tập đoàn Tống thị? Sống lưng Diệp Vân Du thoáng rét lạnh.
Nói như vậy thì... tin tức này bà ta mang đến chẳng có giá trị gì ư?
Nhưng, một phút bối rối thoáng qua, bà ta lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói:
“Đúng thế, không ai chắc chắn cả. Nhưng lúc này Mộ Dung Vu Quân không có ở đây... ai kiểm chứng? Chỉ cần Dương Tịnh Hương bị loại bỏ hoàn toàn, hoặc bị các ngài khống chế, sau này Mộ Dung Vu Quân trở về... không phải càng tốt hơn sao?”
Ánh mắt Diệp Vân Du sâu thăm thẳm không nhìn ra được dã tâm và suy tính đến thế. Chính người đàn ông họ Từ cũng thoáng kinh động. Người phụ nữ trước mắt thật sự có bản lĩnh, cũng không dễ chơi. Ông ta che giấu tâm tư, mỉm cười nói:
“Vậy thì... hợp tác vui vẻ!”