Mấy ngày sau tại Biệt thự Tĩnh Thảo Viên.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên khiến Dương Tịnh Hương giật mình quay lại.
“Ai vậy?”
“Tôi là Mộ Dung Lan!” Từ bên ngoài truyền đến giọng phụ nữ.
Tịnh Hương biết cô gái này, chính là em họ của Vu Quân. Từ khi vào Tĩnh Thảo Viên cô chưa từng bắt chuyện.
“Mời vào.” Tịnh Hương đáp lấy lệ.
Từ bên ngoài, Mộ Dung Lan bước tới, mang cho cô một lọ thuốc nhỏ:
“Tôi nghe bác sĩ nói cô lạ nhà mất ngủ. Đây là thuốc ông ấy chuẩn bị cho cô, liều dùng đã ghi cả ở đây. Tôi hi vọng cô sử dụng thuốc đúng mục đích.”
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc nghe đối phương nói lời này Dương Tịnh Hương có cảm giác Mộ Dung Lan nhìn thấu kế hoạch của cô. Cô mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi sang một chuyện khác:
“Anh ta có nhà không?”
Mộ Dung Lan hơi nhíu mày lại, nặn ra một nụ cười, đáp:
“Có.” Sau câu trả lời này, cô ta âm thầm đánh giá. Trước mắt Mộ Dung Lan, Tịnh Hương ăn vận đơn giản, có phần tùy tiện nhưng lại chẳng thể che giấu nổi khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú, đôi mắt long lanh, dụ hoặc, rất rung động lòng người. Trong đầu cô ta xuất hiện ý nghĩ đố kỵ:
“Hừm. Cô là cái thá gì mà khiến anh Vu Quân quan tâm như thế chứ?”
“Em hỏi tôi sao?” Đột ngột tiếng nói cất lên khiến cho Mộ Dung Lan giật mình sợ hãi. Cô ta vội vã thu hồi biểu tình rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Em xin phép đi trước.” Mộ Dung Lan nói, bước qua Vu Quân nhưng anh chẳng thèm để tâm.
Chỉ trong tích tắc đó, Dương Tịnh Hương giấu biệt lọ thuốc vào áo mình. Cô nặn ra một nụ cười:
“Anh thính thật đấy. Vừa nhắc đã có mặt. Sau này chết rồi, đốt hương muỗi anh cũng hiện hồn về.”
“Cái miệng của em rất độc địa. Nhưng mà em càng làm thế tôi lại càng thích em.” Mộ Dung Vu Quân cười vui vẻ.
Dương Tịnh Hương ai oán ở trong lòng, không sao hiểu nổi logic của anh, lẩm bẩm:
“Con mẹ nó. Anh đúng là đồ điên mà. Não chắc sắp xếp ngược trật tự mới đi tán gái cái kiểu biến thái, quái dị thế này.”
Đúng lúc này, Vu Quân đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, đưa bàn tay ra vuốt mái tóc còn ẩm của cô về phía sau lưng. Tịnh Hương rùng mình một cái, nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.
“Sao không sấy khô tóc đi?”
“Làm thế tóc sẽ bị xơ, chỉ nên sấy khô tám phần thôi.” Dương Tịnh Hương giảng giải, thanh âm tự nhiên nhất có thể.
“Ồ. Ra vậy.” Vu Quân cứ như vừa được khai sáng thứ gì thú vị lắm.
Tịnh Hương khẽ liếc mắt nhìn về phía Vu Quân trong gương. Cô chưa từng nhìn thấy dung mạo thật sự sau lớp mặt nạ ấy, chỉ nghe đồn nó rất đáng sợ, rất dọa người.
“Anh có muốn uống trà không? Tôi sẽ pha cho anh một tách.” Đột ngột cô đưa ra đề nghị.
“Được, nghe cũng rất thú vị.”
Năm xưa, mẹ Tịnh Hương là một người am hiểu trà đạo, cô không được mẹ dạy bảo do bà mất sớm nhưng ít nhiều cũng thừa hưởng chút năng khiếu này. Phàm là hoa cỏ trên đời, thứ nào cũng có thể thành trà nếu biết cách tinh chế.
“Em đừng cho tôi uống trà lá ngón là được.” Vu Quân nói đùa. Đôi mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của Tịnh Hương.
“Giết anh thì dễ, dỗ anh mới khó. Không phải sao?”
Dương Tịnh Hương sâu cay hỏi lại, đôi mắt tinh quái lấp lánh. Vừa nói vừa ưu nhã đun nước pha trà, hơi trà bốc lên nghi ngút, hương hoa hợp hoan cũng lan khắp phòng.
“Đây là...?”
“Là hợp hoan, giờ đang mùa, tôi hái ở trong vườn.” Không chờ Vu Quân hỏi hết câu, cô liền lên tiếng đưa ra lời giải.
“Phụ nữ khác thường sẽ chủ động nhào vào lòng tôi. Còn em lại thích ngọt nhạt, có lúc lại nói lời gai góc, nhưng không phủ nhận được nó lại rất thu hút.” Mộ Dung Vu Quân vẫn đưa đôi mắt đầy si tình nói với Tịnh Hương.
Trái ngược với anh, cô cố nén cảm xúc thật của mình vào trong, cẩn trọng đảo mắt lên phía Vu Quân, lại lần nữa tự hỏi chính mình:
“Đồ úng não nhà anh. Còn bày trò si tình khiến bà đây nổi cả da gà. Điên!”
Cô mím môi, cố không bật ra ngoài miệng mấy lời chửi bới đối phương dù lòng đầy phẫn nộ. Tịnh Hương đang cố gắng ngọt ngào nhất có thể. Nhưng có lẽ vì quá căm ghét Vu Quân mà lời ngọt chưa nói được cô đã muốn xù lông.
“Anh nhìn ngoài kia kìa.” Dương Tịnh Hương vừa nói, vừa đưa tay chỉ về phía cửa sổ, tay tinh quái cho vào trong trà một ít thuốc ngủ.
“Ngoài kia có gì?” Vu Quân nheo mắt không hiểu.
“Có con tưởng bở.” Dương Tịnh Hương bí quá, bật cười mà trêu chọc. Chẳng hiểu sao, khi đã cho được viên thuốc vào trong nồi nước pha trà cô lại thấy nhẹ lòng, còn có thể nói giỡn.
Vu Quân thấy cô cười, anh cũng bật cười theo.
Không gian hòa hợp khiên cưỡng.
Dương Tịnh Hương rót ra một tách trà, tiến về phía Mộ Dung Vu Quân, mỗi bước đi tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Này trà của anh này.”
Mắt Vu Quân không hề chớp. Khoảnh khắc cầm lấy tách trà tay còn lại của anh bất ngờ kéo cô lại, Tịnh Hương mất đà ngồi hẳn vào lòng Vu Quân.
“A!”
“Sao thế? Hôm nay đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm vợ tôi rồi à?”
Môi mỏng hơi cong lên, anh áp sát vào tai đối phương, hơi thở ấm nóng phả vào đó thầm thì.
Tịnh Hương bủn rủn cả chân tay, nhất thời không nói được câu nào, miệng đắng ngắt.
“Tôi có thể nghe thấy tiếng tim em đang đập mạnh ở trong ngực.”
Thật hết hồn chim én. Dương Tịnh Hương nín thở để bản thân không bị Vu Quân làm cho sợ và tức đến đột quỵ.
“Anh này, anh đừng manh động. Phụ nữ chúng tôi không thích cái gì nhanh nhẹn quá.” Tịnh Hương cười cười, nhẹ nhàng vuốt đuôi đối phương và thuận lợi rời khỏi đùi anh.
“Uống trà, uống trà đi. Trà rất ngon.” Tịnh Hương tranh thủ đưa tay đẩy nhẹ vào bàn tay đang cầm cốc của Vu Quân rồi đưa nó lên miệng, môi mấp máy ngọt ngào.
“Đừng phụ lòng tốt của tôi nha. Chúng ta từ từ... đi từng bước một thôi. Không vội, phải không nào?”
Vu Quân không nói gì, hứng thú làm theo dẫn dắt của Tịnh Hương, trà đã đưa lên miệng, anh chậm rãi nuốt xuống.
“Đúng thế! Đúng thế!” Dương Tịnh Hương không khác gì dỗ trẻ con, lòng khấp khởi mừng thầm.
Cuối cùng thì anh cũng đã uống.
Trời đêm, Vu Quân có chút buồn ngủ, anh nhẹ nhàng kéo lấy người Tịnh Hương áp vào mình, giả bộ nũng nịu.
“Cho tôi gối đầu lên em.”
Tịnh Hương nhăn mặt, nhưng thấy đôi mắt lờ đờ sắp ngủ của đối phương đành đồng ý. Bàn tay nhỏ nhắn của cô cố dịu dàng nhất có thể vuốt nhẹ lên tóc anh, vỗ về anh ngủ.
“Nào! Ngủ đi! Ngủ đi...”
Tịnh Hương nhận ra hơi thở của Vu Quân đã đều đều, chắc mẩm trong lòng anh đã ngủ say, thận trọng lấy cái gối kê vào đầu anh rồi rón rén bước ra khỏi phòng, đến thở cô cũng không dám.
Khó khăn lắm Tịnh Hương mới ra được khỏi phòng mà không phát ra tiếng động. Cô lách mình qua dãy hành lang.
“Tử Phong! Em về với anh đây.” Tịnh Hương tự nói với lòng mình để làm động lực. Cô nhanh chóng tìm lối nhỏ băng qua hàng cây xanh.
“Này!” Đột ngột tiếng nói vang lên.
Dương Tịnh Hương giật bắn mình. Cô nép vào một cái thân cây.
“Cô Mộ Dung Lan, muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?”
“Anh Vu Quân ngủ tại phòng Dương Tịnh Hương sao?” Tiếng Mộ Dung Lan vang lên. Mãi đến khi nghe lời này Tịnh Hương mới thở phào. Cô nhân cơ hội men theo lối cây lớn, ra đến triền đồi, nơi có con đường mòn nhỏ hướng xuống dưới.