Buổi sáng, ánh mặt trời rọi vào trong căn phòng. Đã rất nhiều ngày nơi đây đóng cửa kín mít, nay cánh cửa rộng mở, gió thổi dìu dịu nhẹ bay tấm mành che. Cả phòng như sống dậy sau những ngày đen tối.
Trên giường, Dương Tịnh Hương cựa mình tỉnh dậy. Cô dụi mắt nhìn lên. Ngay lập tức, ở gần đó có tiếng người cũng ngồi bật dậy.
“Tỉnh rồi?”
Mộ Dung Vu Quân từ từ tiến lại. Vừa vặn khi ấy, cánh cửa ra vào cũng mở ra, từ bên ngoài, Mộ Dung Lan mang tới một khay đồ ăn, cứ như chỉ chờ đúng lúc Tịnh Hương tỉnh thì đưa tới vậy.
“Anh Vu Quân! Cháo tới rồi.”
Mộ Dung Vu Quân không nói gì, chỉ mải đi tới cạnh Tịnh Hương. Anh vươn tay đặt lên trán cô xem thân nhiệt, rồi chăm chú nhìn từng bộ phận xem xét:
“Ngang bướng. Đừng tưởng chống đối sẽ xong với tôi.” Vu Quân lên tiếng mắng.
Mà Dương Tịnh Hương lúc này mới vừa hồi sức sau lần suýt chết. Khi đứng giữa lằn ranh mỏng manh ấy, cô mới nhận ra một điều chết là một hành động dại dột. Cô chậm rãi quan sát người đàn ông trước mặt. Sự căm ghét dâng lên trong lòng.
“Ra ngoài đi!” Vu Quân đột nhiên lên tiếng khiến cho Mộ Dung Lan giật mình. Mặt cô ta méo xệch nhưng vẫn cố cười gượng gạo rồi vội vàng bước ra khỏi phòng đóng cửa lại. Lúc này Vu Quân mới quay người sang phía cái bàn để lấy bát cháo rồi đi đến bên cạnh giường của Dương Tịnh Hương:
“Muốn làm cái gì cũng phải có sức nếu không thì chưa ra trận đã ngã rồi.” Tiếng anh lạnh lùng nói. Nghe lời thì cũng rất có đạo lý. Nhưng vì lời này phát ra từ miệng anh nên Dương Tịnh Hương cực kỳ khó chịu. Cô nhăn mặt lại, chống đối:
“Anh định làm gì? Người như anh tùy tiện quay phải quay trái cũng có đầy phụ nữ, sao không buông tha cho tôi?”
“Vì thích!” Vu Quân đáp nhanh gọn, vừa cộc cằn nhưng cũng rất bá đạo.
Tịnh Hương không hiểu nổi:
“Tôi và anh quen nhau sao? Anh gặp tôi khi nào mà nói thích?”
Dương Tịnh Hương hướng mắt nhìn ra, lại thấy Vu Quân chậm rãi vươn tay ra lấy bát cháo, từ tốn xúc cho Tịnh Hương ăn trước sự ngạc nhiên của cô.
“Ăn đi!”
Dương Tịnh Hương không thể hiểu nổi con người anh. Nhưng đã có kinh nghiệm từ trước, nếu cứng với anh, anh sẽ trở nên đáng sợ. Vì vậy lần này cô chuyển phương án, chính là “lấy nhu khắc cương”. Cô nuốt xuống sự căm ghét anh, chủ động há miệng ra.
Vu Quân cũng quá đỗi bất ngờ. Sau miếng cháo thứ nhất, anh phải dừng mấy giây, chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt Tịnh Hương mới tiếp tục bón cháo cho cô.
“Như vậy mới tốt.” Vu Quân lên tiếng. Môi mỏng nhếch lên, thanh âm vẫn rất lạnh lùng.
Cứ như thế, Dương Tịnh Hương cũng chịu ăn hết bát cháo. Khi ăn xong, cơ thể có thêm sức sống, người ấm cả lên, cũng tỉnh táo hẳn.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi đã chọn em thì sống làm người của tôi, chết cũng làm ma của tôi. Đừng có bất cứ tư tưởng chống đối nào.” Mộ Dung Vu Quân bá đạo nói. Thanh âm đầy tính đe dọa. Chỉ cần vừa nghe lời anh thôi, Tịnh Hương đã bất giác nổi cả da gà. Cô biết đối phương không hề nói dối. Nhưng lần này cô không cãi, tuyệt nhiên không cãi.
Cái đầu nhỏ của cô đã có ý định khác.
“Không chống đối.” Tịnh Hương nhỏ nhẹ nói, đôi mắt long lanh nhìn Vu Quân.
Từ khi bước chân vào Tĩnh Thảo Viên thì đây là lần đầu tiên nó lấp lánh như vậy. Vu Quân thấy tim mình đập liên hồi, nhưng bên ngoài vẫn coi như chẳng thấy. Môi mỏng hơi cong lên.
“Vậy là thông suốt rồi?” Anh muốn xác nhận lại.
“Thông suốt rồi.” Tịnh Hương khẳng định, mắt vẫn nhìn đối phương. Đáy mắt linh động, tinh nghịch, thật rất thu hút, nó khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng vì vẻ ngây thơ trong sáng đó mà buông lỏng phòng bị.
“Rất tốt.” Vu Quân chưa bao giờ vui đến thế. Anh bật cười, nụ cười không chút giả tạo nào, rất hưởng thụ.
“Tôi muốn đi dạo. Anh đi cùng tôi không?” Tịnh Hương bất ngờ nói. Lời đề nghị vượt ngoài sức tưởng tượng của Vu Quân. Anh chăm chú nhìn cô, cuối cùng gật đầu:
“Được.”
Rất nhanh sau đó, Tịnh Hương đã có mặt ở ngoài khu vườn trên đồi Tĩnh Thảo Viên. Biệt thự quá rộng lớn, nằm biệt lập trên một ngọn đồi trong trung tâm thành phố.
“Nơi đây an ninh rất tốt. Em đừng nghĩ đến việc trốn thoát.”
Ở bên cạnh Mộ Dung Vu Quân cười lạnh nói. Ánh mắt như sợi chỉ liếc về phía Tịnh Hương âm thầm dò đoán.
Vu Quân nói không sai. Căn biệt thự nằm riêng biệt, khắp nơi toàn là vệ sĩ. Trước đây cô đã từng ở tòa nhà trung tâm thương mại để nhìn về ánh điện nơi đây, không ngừng trầm trồ về diện tích và kiến trúc của nó. Nhưng cô không ngờ được có một ngày mình lại bị giam cầm tại chính nơi hoa lệ này.
“Đúng là gia thế nhà Mộ Dung không đùa được.” Dương Tịnh Hương bật cười. Nụ cười ẩn chứa nhiều tâm sự.
“Vậy nên em nên biết điều, chỉ có biết điều em mới có thể sống tốt ở đây.” Lại một lần nữa Vu Quân áp bức.
Dương Tịnh Hương không đáp. Lòng cô đã có ý định khác. Muốn thoát khỏi đây, cô chỉ có thể dùng cách mềm mỏng mà đối phó.