Dương Tịnh Hương không ngờ được lại xảy ra tình huống bất ngờ này. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì một người đàn ông mặc đồng phục tiến lại:
"Cả hai mời theo chúng tôi!" Thật may cho người đàn ông này là anh ta chỉ nói chứ không đưa tay chạm vào Dương Tịnh Hương:
"Khoan đã!" Mộ Dung Vu Quân bất ngờ lên tiếng.
Người bảo vệ liền quay sang nhìn anh với đôi mắt nửa sợ hãi, nửa hiếu kỳ.
Rồi Vu Quân nhẹ nhàng đưa tay kéo Dương Tịnh Hương vào lòng mình, thái độ bình tĩnh hơn nhiều so với lúc trên xe nhưng thanh âm nói ra vẫn rất lạnh lẽo:
"Khách sạn các người chắc là muốn dẹp rồi mới lộng ngôn như vậy. Ở đâu có kiểu nhân viên lễ tân ăn nói hỗn xược, tự đặt thêm quy định, nói chuyện chụp mũ, đe dọa khách hàng? Cô muốn báo cảnh sát cứ việc, nhưng tôi nói trước, một khi cảnh sát đến đây thì hàng loạt việc làm không sạch sẽ của các cô sẽ bị phanh phui."
Nhân viên lễ tân từ đầu đến cuối chỉ thấy Mộ Dung Vu Quân cười mủm mỉm ở bên cạnh Dương Tịnh Hương, còn nghĩ anh có vấn đề. Nhưng lúc này nghe anh nói rành rọt như thế thì sống lưng rét lạnh. Cô ta sợ hãi lắp bắp:
"Anh..." Không thể nói nổi lên lời dù Vu Quân mới chỉ lên tiếng đúng một câu, cô lễ tân mặt xanh như tàu lá.
"Anh vu khống!" Khó khăn lắm nhân viên lễ tân mới dám lên tiếng. Đôi mắt vừa sợ hãi, vừa lẩn tránh. Đây rõ ràng là biểu hiện của kẻ có tội nhưng vẫn còn chày cối.
"Không hề. Cô gọi cảnh sát đi, rồi sẽ rõ thôi." Vu Quân nói như trêu ngươi. Dương Tịnh Hương khá bất ngờ. Vu Quân chỉ vừa mới tới đây, sao có thể dám nói khách sạn làm chuyện xấu được? Cô âm thầm thán phục khả năng uy hiếp người khác của anh.
Cô lễ tân khẽ liếc mắt về phía hành lang, Dương Tịnh Hương cũng nhìn theo, cô liền thử hỏi:
"Có phải có người nói với cô lai lịch chúng tôi không đàng hoàng và nói cô xử lý hay không?"
Dương Tịnh Hương một phần cũng vì tốt bụng muốn cho đối phương một cái cầu để trèo xuống.
"Dạ..." Ngay lập tức đối phương đáp lời.
"Cô cũng chủ quan thật đấy. Ai nói cũng tin." Dương Tịnh Hương bổ sung. Rồi cô quay lại chủ đề chính:
"Tôi ở đây chờ cô gọi cảnh sát để làm rõ thân phận, nhân tiện họ tới, chúng tôi cũng không thể để họ tay không ra về."
Cô lễ tân bị dọa cho sợ đến mức không còn biết nói gì, sắc mặt xám xịt như đống tro tàn. Nhưng dường như sau một lúc suy nghĩ, cô ta lại khôi phục sự bình tĩnh:
“Này anh, anh đừng bày ra cái bộ dạng dọa người đó. Khách sạn chúng tôi làm ăn ở đây bao nhiêu năm rồi, nếu như có vấn đề thì tồn tại được sao?”
“Ồ, ra vậy. Vậy thì... chúng ta thử xem.” Vừa nói, Vu Quân vừa lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số:
“Tôi muốn báo án, khách sạn Ultra chứa chấp thanh niên tới tụ tập bay lắc, khai khống số liệu kinh doanh để trốn thuế.”
Cô lễ tân vừa nghe thấy liền sợ tới mất mật, vội chạy lại chụp cái điện thoại.
Nhưng Vu Quân nhanh tay hơn, hướng điện thoại lên trên rồi bấm nút tắt.
“Tịnh Hương, chúng ta đi thôi. Việc còn lại cứ để cảnh sát giải quyết.”
Dương Tịnh Hương há hốc miệng không tin nổi. Cô bị động bước theo anh.
Lúc này, từ đâu một gã đàn ông bụng phệ hộc tốc chạy đến:
“Có chuyện gì?” Có vẻ như là sự việc phát sinh tại đây đã có người báo cáo với ông chủ khách sạn. Thấy ông ta, cô lễ tân, mặt đã xám lại càng xám hơn.
“Quý khách! Quý khách bình tĩnh lại, đây là nhân viên mới của chúng tôi, nếu cô ta có gì sơ suất...”
Người chủ khách sạn cuống quýt nói nhưng ánh mắt lại ra hiệu cho đội bảo vệ. Dương Tịnh Hương nhăn mặt một cái. Ngay sau đó cả hai thấy năm sáu người chặn trước, còn chủ khách sạn thì cất giọng ngọt nhạt.
“Quý khách, khoan hãy đi. Chúng ta thảo luận một chút đã.”
Vu Quân liếc mắt nhìn năm sáu tên bảo vệ, nụ cười nửa miệng trên môi.
“Vì nhân viên của chúng tôi sơ suất, vậy nên trách nhiệm này tôi sẽ gánh. Còn chuyện cậu gọi cho cảnh sát, nếu như họ đến, nếu không tra ra cái gì cậu cũng bị ảnh hưởng, mà chúng tôi dù có không làm những chuyện đó thì cũng mất công mất việc, còn bị các khách sạn đối thủ mượn thời co mà cạnh tranh bẩn. Nghĩ sao cũng là vì một phút bồng bột của nhân viên mà gây tổn thất lớn. Vậy... chúng tôi sẽ miễn phí dịch vụ lần này cho hai người chỉ cần cậu gọi lại báo cảnh sát là cậu nhầm lẫn có được không?”
Dương Tịnh Hương bật cười. Trước đây cô không bận tâm lắm đến những việc bên ngoài xã hội. Cuộc đời được tô vẽ bởi sự tử tế giả tạo của những người xung quanh dành cho mình, sự xấu xí trong tâm hồn con người hóa ra lúc nào cũng tồn tại, vì lợi đánh mất bản thân, đánh mất lương tâm nhan nhản trong cuộc sống.
“Mấy người này là sao? Ông không sợ lát nữa cảnh sát đến chúng tôi sẽ tố cáo ông tội uy hiếp à?” Vu Quân hất hàm về phía các bảo vệ rồi cười nói.
Chủ khách sạn biết không thuyết phục nổi anh, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
“Xem ra rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt.” Ông ta nói, nụ cười gian ác và ánh mắt đểu cáng nhìn thẳng vào phía hai người Vu Quân và Tịnh Hương.
Liền sau đó năn người bảo vệ cũng hiên ngang đi lên, quây thành một vòng, đẩy Mộ Dung Vu Quân và Dương Tịnh Hương vào giữa.