Rất nhanh, đoàn du lịch dừng trước một khách sạn hạng phổ thông. Để tránh va chạm thì hai người Mộ Dung Vu Quân và Dương Tịnh Hương chờ tất cả hành khách khác xuống xe thì mới xuống.
Gã thanh niên lúc nãy gần như là người rời khỏi xe đầu tiên. Xe vừa dừng hắn đã biến mất rồi.
“Vậy... chúng ta sẽ ở đây?” Vu Quân nhíu mày nghi ngờ hỏi.
Dương Tịnh Hương gật đầu, trêu chọc:
“Đúng thế. Ở đây, nghe đồn có ma đó.”
“Thật hả?” Vu Quân cũng đùa lại, vẻ như anh cũng biết cô chỉ đang nghịch ngợm mà thôi.
Dương Tịnh Hương cười híp mí:
“Thật, đến đêm chúng ta thử khám phá xem. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là phải đi đặt phòng. Phòng em đặt trước đó được gửi mã về em lại quên ở nhà rồi, hy vọng khi cung cấp đầy đủ thông tin họ vẫn đồng ý cho vào.” Dương Tịnh Hương vừa nói vừa lon ton chạy vào trong.
Đôi chân Mộ Dung Vu Quân rất dài, bởi vậy không quá khó khăn để anh đuổi theo cô. Nhìn bóng dáng tung tẩy, háo hức của Dương Tịnh Hương lòng anh vui lạ, suốt từ lúc chuyến đi bắt đầu anh luôn hướng theo cô, chưa từng rời mắt đi.
"Kính chào quý khách!"
Người lễ tân khách sạn đột ngột lên tiếng. Dương Tịnh Hương nhẹ gật đầu rồi bước thẳng đến quầy lễ tân, vừa vặn cũng thấy đoàn người của gã thanh niên vừa nãy đã làm thủ tục xong, liếc mắt ra phía Dương Tịnh Hương một cái rồi nhanh chóng rời đi.
"Chuyện là tôi có quên không mang theo thông tin đặt phòng, điện thoại lúc này lại không phải điện thoại lúc trước tôi giao dịch, liệu các bạn có hỗ trợ được không ạ?"
"Vậy có ai ở nhà để giúp gửi bức ảnh chụp màn hình giao dịch không ạ?"
Dương Tịnh Hương ái ngại nhăn mặt. Cô vốn hay quên mật khẩu tài khoản, lại thêm việc máy tính để trong phòng, cô đi, không ai có thể dùng nó được vì nó được nhận dạng mở khóa bằng vân tay và khuôn mặt cô.
"E rằng không có. Nhưng giấy tờ tùy thân tôi mang theo đủ cả, mọi người có thể check lại." Dương Tịnh Hương liền nói.
Vu Quân không có vẻ gì là muốn giúp sức, anh tận hưởng cảm giác thấy Dương Tịnh Hương tự chủ mọi việc, giống như trong một gia đình quyền quyết định thuộc về người vợ, còn các ông chồng thì ghi nhớ sâu sắc câu: "Đội vợ lên đầu trường sinh bất lão" vậy.
"Vậy được, cô cho tôi xem giấy tờ tùy thân của cả hai người chúng tôi check lại rồi làm thủ tục." Vừa nói cô nhân viên lễ tân nhìn về phía Vu Quân.
"Dùng của mình tôi không được sao?" Dương Tịnh Hương ái ngại lần nữa. Cô sợ rằng nếu như Mộ Dung Vu Quân mà đưa thông tin ra thì mọi người còn hoài nghi hơn, hoặc là sợ đến khiếp vía.
"Cô ơi, thành thật xin lỗi, để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người chúng tôi cần có thông tin chứng minh của tất cả các khách hàng thuê phòng ạ. Ngoài ra, nếu có thể, cô nói chuyện với anh ấy chúng tôi cần ảnh xem mặt thật để check với giấy tờ."
Nghe đến đây Dương Tịnh Hương bèn nhăn mặt. Cô rõ ràng thấy là trong quy định của khách sạn trước khi cô tới đều viết rất đơn giản đó là giấy chứng minh nhân dân hoặc căn cước công dân của người đại diện thuê.
"Sao trên trang chủ các cô không có nói chuyện này? Chúng tôi đã xem xét rất kỹ mọi thủ tục, vì thế nên tôi đón anh ấy từ chỗ làm, còn không lấy giấy tờ của anh ấy theo." Dương Tịnh Hương tỏ ra tức giận vì phiền toái. Vu Quân ở bên này dường như cũng nhận ra, liền bước lại:
"Có vấn đề gì không?"
"Không có gì đâu. Anh đừng bận tâm."
Dương Tịnh Hương đáp nhanh. Thực lòng cô nghĩ đến việc bắt Vu Quân bỏ mặt nạ ra để check thì thật sự quá đỗi làm khó anh, cô cũng sợ anh tổn thương nữa.
'Thôi, tôi không thuê phòng nữa." Dương Tịnh Hương khó chịu đi ra.
Khoảnh khắc cô vừa xoay người bước đi lập tức nhìn thấy gã thanh niên khi nãy vẫn đang rình rập ở gần đó. Cảm giác khiến cô mơ hồ nhận ra, quy định đẻ thêm này nhất định liên quan đến gã kia. Cô bèn lên tiếng:
"Cô lễ tân à! Tôi rất không hài lòng vì cô có thái độ phân biệt đối xử với khách. Rõ ràng đoàn người kia chỉ cần một người có giấy tờ tùy thân, vậy tại sao đến lượt chúng tôi lại cần cả hai?" Dương Tịnh Hương chiếu ánh mắt đầy nghi ngờ và thách thức về phía nhân viên khách sạn. Đây chỉ là một khách sạn nhỏ trong khu du lịch, thực tế những vấn đề thủ tục đó hiếm khi khắt khe đến vậy.
Trước phản ứng của Dương Tịnh Hương, cô lễ tân thay đổi một trăm tám mươi độ, hất hàm nói:
"Cô gái à, sở dĩ với cô tôi cần kiểm tra kỹ như vậy là vì cô quên không mang theo thông tin đặt phòng trước đó. Thứ hai chính là vì cả hai người vô cùng khả nghi. Vì an toàn của tất cả khách hàng của chúng tôi buộc lòng tôi cần cô cung cấp thông tin cụ thể. Hành động khó chịu rồi kéo dài thời gian của cô khiến tôi càng thêm nghi ngờ. Nếu như không chứng minh được, cung cấp được, mời cô đi cho."
Dương Tịnh Hương tức quá. Cô gắt lên:
"Này cô, cô ăn nói cho cẩn thận. Tôi không mang theo bằng chứng giao dịch không có nghĩa là lịch sử phía khách sạn đã mất. Quy định khách sạn từ đầu đã là chỉ cần một người xác định danh tính nên tôi mới không để anh ấy trở về lấy giấy tờ. Còn nữa, thái độ kỳ thị này của cô là sao đây?"
Vu Quân ở cạnh bên tròn mắt nhìn Dương Tịnh Hương chất vấn đối phương. Đây là lần đầu tiên cô bất bình thay cho anh mà lên tiếng. Không nhịn được, anh tủm tỉm cười.
"Anh còn cười?" Dương Tịnh Hương giận lây sang cả Vu Quân, cô bực bội cả với anh nữa.
Cô lễ tân trố mắt ra. Mặt cũng tái đi vì lý lẽ của Dương Tịnh Hương. Nhưng cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc.
"Bảo vệ đâu? Tôi nghi ngờ hai người này là tội phạm, mau báo cảnh sát."